Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 308 - Q3 - Chương 113: Ma Cao Một Trượng. (1)

Q3 - Chương 113: Ma cao một trượng. (1) Q3 - Chương 113: Ma cao một trượng. (1)

“ Này, đừng bứt dây động rừng.” Quan Kỳ Sơn nhìn thấy Dư Tội khom người muốn nhặt cục đá thì giật mình, cửa không mở, bên trong tình hình ra sao chưa rõ:

“ Giờ không để ý được nhiều thế đâu.”

Dư Tội dùng thù pháp đầu đường xó chợ, ném viên gạch bay vù vào trong, rầm, không có phản ứng, nhặt viên nữa, choang, tốt rồi, đã có tiếng cửa kinh vỡ, ném càng nhiệt tình vừa ném vừa chửi:” Mả mẹ chúng mày, vứt rác bừa bãi như vậy à?”

Giọng điệu tiêu chuẩn của cán bộ nông thôn, đúng là hữu dụng, nghe thấy tiếng bước chân, những người khác tránh hang bên chặn cửa, Dư Tội lại cao giọng chửi:” Mau dọn cho sạch đi, không dọn để tới tối ăn à?”

“ Ai, đứa nào gây chuyện thế hả, rác nhà nào mà đổ vấy sang đây?” Bên trong có tiếng ồm ồm quát lại, rầm, cánh cửa gõ mỏi tay không mở giờ mở ra rồi:

“ Này, nhìn đi, không phải rác nhà anh thì là nhà ai?” Dư Tội hung hãn chỉ mặt:

Tên mở cửa định chửi lại đột nhiên bị người ta bịt mồm, vốn còn kêu được, nhưng không ngờ phát hiện người bịt mồm mình là nữ nhân mặt rỗ kinh dị vô cùng, sợ nhũn người luôn.

“ Không được động đậy, cảnh sát đây.” Lâm Tiểu Phượng hất hàm ra lệnh:” Mọi người vào đi ... Lão Quan, còng tên này lại.”

Những người khác men theo chân tường xông vào, bên trong tức thì truyền ra tiếng ối á, bốp hự, bên bao vây cũng là loại ô hợp. Dương Khương tóm cổ áo mổm người lôi kéo nhau, còn có kẻ thấy tình thế không tốt, nhảy cửa sổ định leo tường bao bỏ trốn. Dư Tội cầm sẵn cục gạch trên tay, chỉ một cái, thằng đó sợ ôm đầu ngồi xuống, bị người đội chống trộm cắp khống chế ... Còng không đủ, lấy dây thép buộc cổ tay, lát sau thống kê, không ngờ có 11 tên.

Roẹt, Dư Tội kéo một cái túi ny lông cực lớn trong sân, hai hàng ắc quy trước mắt, bên trong có người hô:” Toàn là linh kiện xe đạp điện.”

“ Chỗ này có ắc quy, mấy trăm bộ.”

“ Mẹ nó, còn có cả gian sơn xe nữa này, mấy chiếc sơn dở.”

“ Đây chắc là chỗ đánh bóng.” Mấy người cầm đầu đi vào nhà, có cả xe chưa bị tháo, vấn đề trong này lớn rồi, tầng một là nơi tháo rỡ xe, khắp nơi là linh kiện xe đạp điện, tầng hai là chỗ tân trang, còn bắt được tên công nhân mình dính sơn, có vài cái xe được phun sơn đợi khô, không cần phải nghi ngờ nữa đây là nơi cung cấp xe mới cho cửa hiệu bán rồi.

Cả Dư Tội cũng giật này mình, bình thường bắt toàn trộm, song sao ngờ đi ăn trộm cũng có thể làm thành sản nghiệp lớn như thế.

“ Trên dưới mấy trăm cái xe, đi đâu mua nhiều xe second hand như thế? Có nhu cầu mới có thị trường, nếu không có ổ tiệu thụ cất giữ, bọn trộm xe làm sao lộng hành như vậy, nói không chừng chỗ thế này không chỉ có một đâu.” Lâm Tiểu Phượng theo đuổi tên Giả Hạo Thành lâu rồi, sớm có nghi ngờ, thế này quá sức tưởng tượng:

“ Con mẹ nó, trộm cắp giờ cũng phát triển thế này.” Quan Kỳ Sơn nghe giống hâm mộ:

Dư Tội dễ tiếp nhận chuyện này hơn:” Hợp lý thôi, tôi ở phương nam từng thấy người ta chỉ có cái thuyền nhỏ, một năm kiếm mười mấy vạn. Đã nói mà, bọn chúng vội vội vàng vàng cướp người như thế phải chơi lớn, gốc rễ là ở đây ...”

“ Một cái xe đạp điện bán ở chợ đen giá 300 - 400, bán cho đám mua đồng nát còn rẻ hơn, nếu như có người tổ chức chuyên thu mua thì khỏi nói rồi ... Mỗi cái xe lãi ít nhất phải 500.” Dương Khương nhẩm tính một lúc rồi tự dọa bản thân nhảy dựng lên:” Ôi mẹ tôi ơi, riêng chỗ này ít nhất phải mười mấy vạn.”

“ Bóp con đường kiếm tiền này của chúng, chúng cách đường chết không xa.” Dư Tội nhìn thấy thứ y muốn, máy bơm khí, đổ thùng sơn vào, lại xách hai chai bia đi xuống lầu, bảo những người khác không dính líu vào chuyện này, lúc này vì an toàn đã đóng cổng lại, nghi phạm ngồi dưỡi chân tường, mặt mày ảm đạm.

Nhìn tay có thể phân biệt được, nứt nẻ, sần xùi đầy vết chai là bọn rỡ xe, còn dính màu sơn là công nhân sơn, quần áo dính bụi kim loại là bọn đành bóng, một tên trên 30, tay rất trắng, mịn màng, đồ công tác cũng không dính bẩn, Dư Tội tìm thấy mục tiêu, quát:” Quay đầu lại.”

Một đám nghi phạm ngồi tại chỗ quay đầu, toàn bộ là nam, trẻ nhất thì trên 20, già nhất phải 50, Lâm Tiểu Phượng tới nói nhỏ, lục tung cả rồi, không có giấy phép kinh doanh gì hết, giờ cần tim tên cầm đầu nữa thôi.

“ Mày ra đây.” Dư Tội thuận tay chỉ một người tay thô ráp trước mặt:” Một ngày rỡ bao nhiêu cái xe?”

“ Làm gì có ạ.” Nghi phạm mắt láo liên mồm nói dối không chút ngập ngừng:

Choang, tên vừa nói xong ngã lăn ra đất, mắt trắng dã, đầu toang máu, cả cảnh sát lẫn nghi phạm đều sợ chết điếng, đám Lâm Tiểu Phượng giờ đã hiểu vì sao Dư Tội dặn họ dù chuyện gì cũng không can dự, y muốn gánh một mình, đây không còn là phá án nữa rồi, đây là trả thù.

Dư Tội tay cầm nửa chai bia vỡ:” Chết tới nơi còn dám nói dối à, thằng kia ra đây.”

Gọi người khác, tuổi trên ba mươi quần áo dính sơn, thằng này thấy Dư Tội đánh người tàn bạo như thế thì chưa gì đã nước mắt ngắn dài.

Dư Tội ra hiệu cho đồng đội không cản y, xách chai bia khác lên:” Nói, một ngày sơn bao nhiêu xe?”

“ Mười mười .... Không không, hai hai hai mươi ...” Đến khổ cho hắn, sợ qua rồi, đầu óc hỗn loạn nói không rõ nữa:

Choang! Dư Tội không nói câu thứ hai, giáng thẳng chai bia xuống, đên đó gục luôn.

Đừng nói tới đám nghi phạm, cả đội trốm trộm cắp cũng sợ không nói ra lời, bình thường thẩm vấn Dư Tội không tham dự, ai mà ngờ y tàn nhẫn máu lạnh như thế, hỏi một câu không vừa ý là đánh người ta thừa sống thiếu chết rồi. Đáng sợ nhất là y làm việc đó với vẻ mặt thản nhiên như không, không có vẻ gì là nóng nảy hay kích động.

Lâm Tiểu Phượng thấy không ổn, muốn khuyên, Dư Tôi cầm chai bia vỡ lên lắc lắc, cô lui ra, tới giờ Dư Tội chưa đến bệnh viện, song người quan tâm tới anh em nhất là y, không ai ngăn được y tìm hung thủ.

“ Đến lượt mày rồi.” Dư Tội rống lớn, gọi mục tiêu mình cần ra, có hai tiền lệ bị đánh ngất trước đó, máu vẫn chảy, tên này run lẩy bà lẩy bẩy. Dư Tội mặt âm trầm xách thùng sơn, thứ này mà đập lên đầu thì ngất xỉu là may rồi:” Tao biết bọn mày làm gì, bọn mày là ai, nói, mày có cách gọi ông chủ đến không?”

“ Có ạ, có ạ.” Nghi phạm trả lời đặc biệt nhanh:

Những người khác thở phào, ai ngờ lo cho nghi phạm, Lâm Tiêu Phượng sợ Dư Tội quá khích, dứt khoát can dự:” Đủ rồi, giao cho tôi đi.”

Mười phút sau, nghi phạm Diêu Hướng Đông phụ trách vận chuyển trong cửa hiệu tới rất nhanh, theo người phụ trách điểm làm hàng, có khách hàng lớn tới, muốn 30 cái xe, tên đang nóng lòng phát tài vừa vào cửa bị khống chế. Thẩm vấn xuất hiện màn như kịch, có người gõ cửa, đội chống trộm cắp làm tới cùng luôn, giờ còn sợ gì nữa, ai cũng xác định là không trở về, tóm ngay lấy lôi vào, ai ngờ là buôn bán đồng nát, lái xe ba bánh, la oai oái nói mình tới mua đồng nát, nhưng trên xe chở 4 cái xe điện tương đối mới.

Nửa tiếng sau, nghi phạm số một Trương Hòa Thuận lái xe tới hiệp đàm nghiệp vụ cũng bị bắt nốt, hay một cái là hắn còn đường hoàng đi xe của chính phủ khu.

….. ……

Buổi chiều, 16 giờ 45 phút, đại đội hình sự số hai đường Kính Tông.

“ Tới mức độ nào rồi?” Thiệu Vạn Qua vội vàng về đội, đẩy cửa phòng kỹ thuật hỏi lớn:

“ Vẫn đang khôi phục, có điều độ thiếu chính xác quá cao.” Giải Băng không lạc quan cho lắm:

“ Đẩy nhanh tốc độ lên sắp 17 giờ rồi, chúng ta chưa có chút tiến triển nào cả.” Thiệu Vạn Qua tỏ ra hết sức sốt ruột:

Triệu Ngang Xuyên không thoải mái nói xen vào:” Đội trưởng, tiến triển thế nào được, chúng tôi bị bó tay bó chân, cả đống nghi phạm không dám đụng, hay cứ gọi Giả Chính Tuân tới, kẻ này chắc chắn là nghi phạm trực tiếp nhất, ông ta chủ động tới chi đội là thấy có vấn đề rồi ... Theo chúng tôi tìm hiểu, thằng con ông ta là đứa hoàn khố ăn chơi phá phách, loại này làm được gì? Nghi phạm là cha hắn kìa.”

Bình Luận (0)
Comment