Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 309 - Q3 - Chương 114: Ma Cao Một Trượng. (2)

Q3 - Chương 114: Ma cao một trượng. (2) Q3 - Chương 114: Ma cao một trượng. (2)

“ Cậu ngày đầu làm cảnh sát hay sao mà ăn nói hàm hồ, không chứng không cứ, lấy gì triệu tập?” Thiệu Vạn Qua quay đầu chuẩn bị đi, thấy Triệu Ngang Xuyên bất mãn, nói thêm:” Đội hai chưa bao giờ sợ chuyện, nhưng không đi sinh sự, vẫn câu đó, không chứng cứ, không được làm gì người ta.”

Triệu Ngang Xuyên khịt mũi khinh bỉ, tra cũng không cho tra thì lấy đâu ra chứng cứ? Giải Băng chỉ biết cười bất đắc dĩ, chứng cứ, chứng cứ, nếu là người bình thường, có chút nghi vấn là mời lên “nói chuyện” lâu rồi, nhưng người ta có tiền, thời buổi ai có tiền làm bố, điều tra kiểu gì khi không cho tiếp xúc với nghi phạm? Đúng là nực cười.

“ Đội trưởng, đội trưởng, có tình hình mới ...” Trực ban ở dưới lầu chạy hùng hục lên, không ngờ lại là Lý Hàng, hắn vừa thở vừa hô:

Thiệu Vạn Qua hỏi gấp:” Sao, các cậu phát hiện manh mối gì à?”

“ Không, không phải, chúng tôi vừa về ... không phát hiện gì cả.” Lý Hàng đứng dựa vào tường thở tay đặt lên ngực lấy thở để:” Là đội chống trộm cắp tìm ra manh mối.”

“ Gì, bọn họ bị ban đốc sát truy bắt cơ mà.”

“ Đúng, nhưng là một đám hiệp cảnh, sao dễ bắt hết, bọn họ chạy tới Bắc Doanh rồi, lôi ra được cái ổ tiêu thụ xe điện ăn trộm.”

“ Tiêu thụ xe trộm cắp à?” Thiệu Vạn Qua ngẩn người, đây là việc của đồn công an chứ:

“ Anh nghe tôi nói đã, trực ban vừa nhận được điện thoại, tôi nói chuyện với họ rồi .... Hang ổ này có tới hơn 300 xe đạp điện, người điều hành là Diêu Hướng Đông, nhưng kỳ thực đứng sau là Trương Hòa Thuận, lái xe cho chính phủ khu, mà chú Giả Hạo Thanh là Giả Nguyên Thanh ...” Lý Hàng nói rất nhanh:

Thiệu Vạn Qua còn chưa phản ứng gì, Giải Băng đã nói vào:” Vậy là rõ Lâm Tiểu Phượng sau khi phát hiện tang vật trong kho mới xin lệnh bắt, đối phương sợ bại lộ mới vội vàng dùng hạ sách cướp người ... Giả Hạo Thành bị cướp một cái, sự chú ý di chuyển, vậy là chuyện làm ăn giữ lại.”

“ Đúng ... Đúng ... Tôi, tôi đang định nói ...” Lý Hàng hưng phấn chỉ Giải Băng xác nhận ý tứ của mình:

“ Vậy thì đúng rồi, đây chính là động cơ tôi nói.”

Thiệu Vạn Qua lúc này còn đường lùi nữa, phất tay:” Đi.”

Ba chiếc xe xuất phát, gần như là toàn bộ lực lượng tổ phá án, chỉ mất mười lăm phút tới Bắc Doanh, xe tới cổng vẫn không phát hiện chuyện gì khác thường, nhưng Quan Kỳ Sơn đợi sẵn đưa đám hình cảnh vào trong là cảnh tượng hoàn toàn khác. Nhìn tầng trên tầng dưới toàn xe cùng linh kiện, đồng thời nghi phạm trói cả đống co ro trong góc, Thiệu Vạn Qua tặc lưỡi:” Mới mẻ thật, từ khi nào sức chiến đấu của hiệp cảnh lại mạnh mẽ thế, ai cầm đầu?”

“ Tôi.” Lâm Tiểu Phượng đứng ra:

“ Ai là Trương Hòa Thuận?”

“ Hắn.” Lâm Tiểu Phượng chỉ người mặt trắng tái tinh thần sa sút:

Đám hình cảnh nhìn nhau, đầu quấn băng qua loa, mặt dính sơn, chẳng cần giải thích cũng biết xảy ra chuyện gì, nếu không sao khai nhanh thế, Thiệu Vạn Qua kéo Lâm Tiểu Phượng qua bên hỏi nhỏ:” Chắc chứ?”

“ Chắc, theo lời khai của hắn, tối qua nhận được điện thoại của trông kho Dương Thanh Vượng liền thông báo cho Giả Chính Tuân, Giả Chính Tuân bảo hắn liên hệ với Lão Lư, Lão Lư là Mã Cương Lô, tên lưu manh có tiếng ở Bắc Doanh, trước kia chuyên đánh nhau sinh sự kiếm tiền, trong tay không thiếu đám vong mạng ...thương lượng thế nào tôi không biết, song chúng có tiền ...”

Thiệu Vạn Qua thấy tiến triển bước lớn như vậy, hớn hở gọi:” Triệu Ngang Xuyên, Giải Băng, chính thức triệu tập Giả Chính Tuân.”

“ Không cần đâu, người chúng tôi đi bắt rồi.”

Thiệu Vạn Qua nghe câu này quay lại nhanh tới mức loạng choạng, thất thanh:” Các cô chẳng có cái gì mà dám bắt người à?”

“ Đúng, chúng tôi chẳng có gì vẫn bắt được trộm đấy, chẳng lẽ vì chúng có vài đồng tiền trong túi mà thành vô tội à?” Cư Quang Minh cho rằng Thiệu Vạn Qua có ý đồ che dấu, kích động nói:

“ Đúng, không bắt lại để hắn chạy à? “

“ Các anh không phải là hình cảnh sao, không phải lợi hại lắm sao, sao tra mãi không ra gì?”

“ Những người khác đang làm gì? Chúng tôi vì sao đi bắt tội phạm còn bị truy bắt?” Đám hiệp cảnh cùng nhao nhao phẫn nộ:

“ Được, có gan lắm, đủ tư cách vào đội hai đấy.” Thiệu Vạn Qua hơi xấu hổ thay cho đám lãnh đạo bên trên, gật gù tán thưởng:

“ Chúng tôi là hiệp cảnh chỉ biết ra đường làm việc thôi, không giỏi chuyện bàn giấy đâu.” Có người chế giễu:

“ Đại đội hai có dám nhận hiệp cảnh không?”

Thiệu Vạn Qua nhíu mày, không dám tiếp lời, Lâm Tiểu Phượng quát mấy người, cô ít nhiều biết tên tuổi Thiệu Vạn Qua, giải thích đã bắt 18 nghi phạm, từ mua hàng, đưa hàng, bán hàng, không chỉ bán một nơi, người dính líu e là khá nhiều. Thiệu Vạn Qua chắp tay sau lưng đi qua đi lại, chỉ là càng nghe càng giống Lâm Tiểu Phương như phó thác trước lâm chung: “ Xem ra các cô phát hiện được đại án, chúc mừng trước.”

“ Chúng mừng, ha ha ha, đội trưởng Thiệu, anh xem ...” Lâm Tiểu Phượng chỉ sau lưng, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi phóng tới, Thiệu Van Qua vẫn chưa hiểu ý gì, cô nói thêm:” Đốc sát đấy, chúng tôi có thể bị đình chỉ, nhưng anh em hiệp cảnh thì thảm rồi, vì phá đại án mà mất bát cơm, đáng mừng lắm sao?”

“ Tôi không biết an ủi cô thế nào, thoát ly chỉ huy là đại kỵ của cảnh sát, ai cũng làm như các cô thì loạn hết, còn làm được gì nữa.” Thiệu Vạn Qua thở dài:” Tôi thừa nhận, mọi người làm rất tốt, chuyện còn có cơ xoay chuyển, chớ đi quá xa.”

Lâm Tiểu Phượng chỉ cười không đáp, khái niệm đi quá xa của Thiệu Vạn Qua so với vị đó chỉ là bước nhỏ vượt qua lằn ranh thôi.

Một đội đốc sát mũ trắng oai phong đi vào, là họ chủ động liên hệ với đốc sát, có điều đúng như Dư Tội nói trước đó, đầu thú trong mắt đám lãnh đạo chứng tỏ là sợ rồi, mà đã sợ gì chẳng khách khí, một đốc sát mở công văn ra, trang trọng tuyên bố quyết định.

" Giải trừ hợp đồng, tịch thu giấy tờ"

Thiệu Vạn Qua lặng lẽ rời đi, không muốn nhìn nữa.

……….. ……………..

“ Hả? Cái gì? Bắt anh em đi rồi ... Chị dâu, chị đừng khóc, đừng khóc, chuyện xảy ra lúc nào? Chị ở đâu? ... Được , em tới ngay, ngàn vạn lần đừng gấp, em xử lý ...”

Giả Nguyên Thanh cúp điện thoại, tin tức bất ngờ làm hắn ta cũng choáng váng, vừa mới nghĩ cách thì hậu viện đã bốc cháy, cân nhắc mãi vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.

Cắn răng đi vào phòng trà, đã ngồi ở đây nói chuyện một lúc rồi, đối phương là người mặt dài, đầu hỏi, tuổi trung niên, mặc Đường phục bằng lụa, trông không ra thể loại gì, cười hỏi:” Giả huynh đệ, sao sắc mặt khó coi thế kia, lại xảy ra chuyện à?”

“ Nói ngắn gọn, chuyện tới mức này tôi cũng không trách anh nữa, cũng không làm khó anh, nhưng thế nào phải giải quyết, nếu không tra đi tra lại, tra tới anh tôi ... Hung thủ là ai tôi không quan tâm, nhưng cần một người gánh tội đâm cảnh sát, anh ra giá đi.” Giả Nguyên Thanh lòng như lựa đốt, không còn thời gian dây dưa nữa:

Mã Cương Lô mân mê chén trà, miệng nhếch lên, có câu cảnh sát với tội phạm là một nhà, quan viên với lưu manh là thông gia, quan hệ của bọn họ kiến lập trên lợi ích lâu dài của hai bên, lão ta cân nhắc xem con số nào không tới mức làm phó khu trưởng chết nghẹn, còn phải cố kỵ chuyện hợp tác sau này ... Hung thủ dễ giải quyết, cho tám mười vạn là chúng dám nhận thôi.

“ 40 vạn, tôi giải quyết dứt điểm trong một lần, hắn sẽ tự thú đi ngồi tù, hoặc anh chỉ định người hắn tới tự thú.”

“ Đồng ý, nếu lại xảy ra vấn đề, tôi đảm bảo sau này anh không kiếm được xu nào hết.” Giả Nguyên Thanh xót của, nhưng anh trai bị bắt rồi, đành đồng ý, lấy áo khác vội vàng bỏ đi:

Người trong phòng trà cười đều, cân nhắc chuyện này phải làm thế nào, có điều lão ta chẳng hề vội làm ngay, mã nghi cách rút thật êm, thật sạch.

Cái thời buổi bề ngoài chú trọng pháp luật, sau lưng thì chỉ nói tiền này, không chứng cứ, ai làm gì nổi? Giống anh em Giả gia, hai thằng cặn bã, không phải sống khỏe phây phây à?

Gọi phục vụ đóng cửa, một mình cầm ấm trà lên tu, suy nghĩ rất lâu ...

....

Vừa rồi chung cư nhà mình báo cháy nên đang đăng dở phải chạy nạn, may mà báo cháy giả.

Bình Luận (0)
Comment