Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 310 - Q3 - Chương 115: Chẳng Thể Làm Gì Khác. (1)

Q3 - Chương 115: Chẳng thể làm gì khác. (1) Q3 - Chương 115: Chẳng thể làm gì khác. (1)

Giả Chính Tuân khi rời khỏi ngân hàng kiến thiết liền bị người ta chặn đầu xe, Dư Tội dẫn theo hai người, Dương Khương và Quách Kiện, là anh em nghèo khó trong đội hay uống rượu cùng nhau, đều vì Lý Nhị Đông bị đâm mà phẫn nộ, lái chiếc xe van nát thiếu chút nữa đâm thẳng vào xe Giả Chính Tuân. Ba người hổ báo xông ra, kéo Giả Chính Tuân ở ghế lái xuống xe, còng tay lôi lên xe.

Hành vi này không khác gì gì bắt cóc làm bà địa chủ nổi điên, từ ghế phụ lái chạy xuống, loạng choạng mất cái giày nhào vào giữ lấy chồng, kêu như heo bị chọc tiết:” Buông ra, buông ra ... Bọn chét chém này ... Cứu với, có cướp ...”

Sư tử Hà Đông gầm rống, nghi phạm lại vùng vẫy, Dương Khương và Quách Kiện suýt không giữ được, quần chúng tây bắc không thiếu người có chính nghĩa, xông tới can thiệp, Dư Tội rút phù hiệu quát:” Cảnh sát chấp hành công vụ, người không liên quan tránh ra, đây là kẻ giết người.”

Ái dà, quần chúng nghe vậy lui ngay, giết người thì đáng chết lắm, ai quản, bà địa chủ bất chấp giở trò ăn vạ ôm chân chồng không buông, cái thể trọng hơn 100 kg của bà ta làm kéo không nổi, gỡ tay thì bà ta cắn, tranh thủ lúc đó đẩy bà ta ra, kéo nghi phạm lên xe.

Dư Tội định đi thì chân bị ôm chặt, chưa kịp rút đã đau nhói méo miệng, thì ra là mụ vợ hung dữ của Giả Chính Tuân không giữ được chồng liền nhè y mà cắn. Có điều mụ chọn nhầm đối tượng, Dư Tội không phải Dương Khương hay Quách Kiệt, y trở tay tát chát một cái không chút thương xót, mụ béo ôm mặt, cách một cái còng luôn bà ta lại, bà ta vừa buông tay lại nhào tới, không thể dây dưa mãi ở đây. Dư Tội quát hai người kia lên đường, hai người đóng cửa đạp ga, rẽ đám đông bỏ đi.

Cho dù có công vụ trên người chăng nữa hành vi thô báo đó cũng không thể chấp nhận, e là bị vô số người qua đường quay lại, mụ béo hai hàng lệ to không kém đống thịt trên người, kêu gào:” Oan quá, oan quá ... Bọn cảnh sát chết bằm, nhận tiền rồi mà còn bắt chồng tôi.”

Có thanh niên hiếu sự đứng xa hô lớn:” Bà chị, đưa bao tiền thế?”

Mụ béo khóc như hát:” 30 vạn đấy, những ba mươi vạn đấy.”

Xung quanh ồ lên, lại có người góp vui:” Đưa ai?”

“ Lãnh đạo cục công an chứ ai.” Mụ béo lau nước mắt nghĩ tới tiền là lại xót xa, lại nhớ tới chồng con, khóc càng thảm thiết, không lâu sau cảnh sát tuần tra 110 tới, vừa xuất hiện, mụ béo nhìn thấy cảnh phục tru tréo:” Trả tiền đây, trả tiền đây, cục công các người đã nhận 30 vạn, sao còn bắt chồng tôi.”

“ Đúng rồi, trả tiền đi, nếu không ít nhất các người đã nhận tiền rồi thì phải làm việc chứ.”

“ Hay chê ít tiền, bao nhiêu nói ra người ta còn lo.” Quần chúng càng ngày càng đông, mỗi người thêm một câu, đủ chế nhạo châm chọc phẫn nộ.

“ Mau, mau đưa đi, nhanh lên.” Ảnh hưởng quá tệ, dân cảnh gọi thêm đồng đội đỡ người lên phát hiện ra mụ béo bị còng, hỏi:” Ai còng thế này?”

Í, mụ béo nãy giờ mải tiếc tiền, mải kêu oan với quần chúng, ngó quanh không thấy thằng còng mình đâu nữa, nhưng mà trước mắt là cảnh sát thì không sai rồi, bọn chúng cùng một ruộc, lấy tiền nhà bà, bắt chồng bà, bà há mồm ngoạm.

“ Buông ra, buông ra, mụ điên này ....” Dân cảnh bị ngoạm bắp chân kêu la liên hồi:

Ái dà dà, chuyến này quần chúng vui rồi, chụp ảnh lia lại.

Lại có thêm hai cái xe cảnh sát nữa tới, bốn năm người hợp lức mới bắt được mụ béo đi.

Dư Tội chưa đi xa, khi mụ béo kêu đưa tiền cho cục công an thì y thừa lúc đám đông nhốn nháo chuồn mất, nhìn mụ béo vật vã trên đường kêu oan, chửi bới cảnh sát, mặt càng lúc càng âm trầm.

Một người có tội luôn kéo theo rất nhiều người vô tội, mụ béo này dù tệ tới mấy cũng là người mẹ, mất con, chồng bị bắt đi dã man như vậy, e là phát điên rồi, y có chút không ngỡ, muốn tới tháo còng, nhưng biết không nên làm thế, véo mình thật mạnh, cuối cùng đứng nhìn bà ta bị cảnh sát 110 đưa đi.

Đại đôi hai ở đường Kinh Tông cách nơi này không xa, Dư Tội thong thả đi về, y không muốn ngồi xe, vì y không biết phải đi đâu, trước giờ y liều mạng vì mục tiêu rất rõ ràng, nhưng hình ảnh mụ béo khóc lóc vật vã giữa đường như gai nhọn đâm vào tim y.

" Mình sao thế nhỉ?"

Dư Tội nhìn hai bàn tay mình, nhìn không chỉ một lần, khi y tát mụ béo kia, không có một chút thương hại, một cảm giác nào hết.

Lắc đầu xua đi ý nghĩ thừa thãi vào lúc này, Dư Tội tới đại đội hai, Dương Khương và Quách Kiện đi lên, một trên hai mười, một ngoài ba mươi, không mặc cảnh phục chẳng khác nào lưu manh đường phố, đó là hậu di chứng của đội chống trộm cắp.

Dương Khương ném chìa khóa cho Dư Tội, mặt u ám nhìn y:” Giao người cho đại đội hai rồi, đang thẩm vấn.”

Dư Tội bắt lấy chìa khóa lòng trầm xuống:” Các anh giờ làm gì?”

“ Về nhà, mai đi xem xem chỗ nào cần người thì xin vào làm.” Quách Kiện như bị rút mất xương sống, toàn thân không còn sinh khí:

“ Tôi cũng thế, nhưng mà về ngủ liền vài ngày đã, giờ tôi chẳng muốn làm gì hết.” Dương Khương lẩm bẩm, lúc theo Dư Tội bắt người là xác định rồi:

“ Vẫn còn có cơ hội, chúng ta phá được án ...” Dư Tội muốn giữ, nhưng mà nhớ ra, mình cũng là cảnh sát nhãi nhép có quyền hạn gì đâu, nên ngừng lại giữa chừng:

“ Bỏ đi, ở phía Bắc Doanh, đốc sát đã tuyên bố toàn bộ hiệp cảnh bị khai trừ.” Dương Khương móc túi lấy giấy tờ ra:” Đúng rồi, thuận tiện nộp hộ, để người ta khỏi tới tìm tôi khỏi chướng mắt thêm, tôi không về đội nữa đâu.”

“ Tôi nộp rồi.” Quách Kiện nhún vai, cố nở nụ cười sái thoát những không thành công lắm:

“ Xin lỗi anh em.” Dư Tội cho dù có ngàn lý do để làm việc y cho là đúng, nhưng không thể phủ nhận, y dẫn mọi người vào đường cùng, một đại gia đình lớn vui vẻ như thế, bỗng chốc tan nát không còn gì:

“ Không cần, kỳ thực hôm nay là ngày tôi làm cảnh sát thông khoái nhất.” Quách Kiệt vung tay đầy hào khí, lật được cái ổ tiêu thụ đồ ăn trộm, tìm ra kẻ chủ mưu, không phải mặt ai để sống, đánh đối thủ có vẻ cũng được:

Dương Khương quay đầu cười:” Cậu chú ý chút, cậu là người nặng tội nhất.”

Hai người đó cứ thế mà đi, nhưng Dư Tội lại quên đi, cứ ngây ra nhìn cổng đại đội hai đợi, tới khi trời tối, phố lên đèn, nhìn thấy có người đi về phía mình đứng dậy, chân tê hết cả.

“ Sao cậu lại ở đây?” Là Chu Văn Quyên, trong đội ra vào nói có một quái nhân ngồi ngoài cổng, ai hỏi cũng không thèm đáp, cô không ngờ là Dư Tội:

“ Mình đang đợi kết quả.” Dư Tội mỉm cười:

“ Không nhanh như vậy đâu, vẫn đang thẩm vấn .. Mình vừa ở bệnh viện về, phải rồi, sao cậu không đi thăm Nhị Đông?” Chu Văn Quyên lấy làm lạ, với quan hệ của họ, Dư Tội đáng lẽ là người đầu tiên tới, nhưng cả ngày chẳng thấy y đâu:

“ À phải, mình phải đi thăm Nhị Đông.” Dư Tội sực tinh, xoay người như tượng gỗ, vẫy vẫy tay tạm biệt:

Chu Văn Quyên mím chặt môi, chạy theo hỏi:” Dư Tội, cậu làm sao thế?”

“ Không sao, bạn đi làm việc của mình đi.” Dư Tội lắc đầu, nhìn qua rất bình thường, chỉ là ánh mắt như không thuộc về y vậy, lên cái xe nát lái đi.

Ở ngoài cổng Chu Văn Quyên đứng đó rất lâu, có có rất nhiều lời muốn nói với Dư Tội, nhưng mỗi lần gặp nhau lại chẳng thể nói được, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin Dư Tội sẽ vượt qua được, vì trong lòng cô, chàng trai ấy có thể làm mọi thứ ....

Bình Luận (0)
Comment