Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 311 - Q3 - Chương 116: Chẳng Thể Làm Gì Khác. (2)

Q3 - Chương 116: Chẳng thể làm gì khác. (2) Q3 - Chương 116: Chẳng thể làm gì khác. (2)

Dư Tội gọi điện hỏi Lạc Gia Long địa chỉ chính xác của Lý Nhị Đông, trong điện thoại nghe giọng hắn có vẻ sợ, vụ bắt giữ qua vội vàng và dã man, đã có người tung lên mạng, may là mặc thường phục, chứ mà là cảnh phục thì thôi xong rồi.

Còn bà vợ của Giả Chính Tuân bày trò hề giữa đường thì bên cảnh sát mạng huy động trực chiến, xuất hiện bao nhiêu xóa bấy nhiêu, dù thế chuyện đã tới tai lãnh đạo cục.

Chuyện này tra tới đây đã rõ rành rành, một kiểu làm ăn bẩn hình thức gia tộc điển hình, người phụ trách thu mua đồ ăn cắp, người phụ trách tháo rỡ tân trang, người phụ trách thị trường tiêu thụ. Lái xe của Giả Thanh Nguyên là cổ đông nhỏ, theo lời khai của hắn thì Giả Chính Tuân là cổ đông lớn, phân phối lợi nhuận ra sao thì còn chưa kịp làm rõ. Có điều giống như tất cả gian thương chân tay không sạch sẽ, ông ta nhất định kéo theo một đám người xuống nước, không làm sao mà Giả Hạo Thành lần nào cũng thoát, nếu không cái địa điểm kia hoạt động ngang nhiên lâu như thế, công nhân làm việc trong đó lâu nhất tới tận 4 năm.

Nhà giam, Quảng Châu, đơn vị, trải qua nhiều việc như thế, cũng biết có thứ cần mắt nhắm mắt mở cho qua, ra ngoài xã hội, góc cạnh sớm muộn bị mài mòn. Dư Tội nghĩ có lẽ một ngày y giống Mã Thu Lâm, cảm giác bắt trộm càng nhiều, thành tựu duy nhất là không ngừng tăng thêm ý thức chống điều tra của bọn trộm.

Tội và phạt, đôi khi phạt không hề công bằng, vậy phí công làm cái gì? Nếu như đổi bản thân sống ở trong môi trường ấy, mình sẽ còn tàn nhẫn hơn.

Dư Tội thấy sức lực như bị rút cạn, mệt mỏi leo lên lầu, thời gian bất tri bất giác qua 10 tối giờ, trong bệnh viện bóng người thưa thớt, phòng bệnh ở tầng 3. Một gian là Thử Tiêu và Rậm Lông, cả hai đã ngủ, y không quấy rầy, đi qua hai gian nữa nhìn qua cửa sổ thấy Lý Nhị Đông nằm tĩnh lặng trên giường, đẩy cửa rón chân đi vào.

Trong phòng tối om, Dư Tội chỉ muốn nhìn người anh em mình một cái, Lạc Gia Long nói, nhát dao không trúng chỗ yếu hại, nhưng dao ba cạnh để lại vết thương rất lớn, thiếu chút nữa không cứu được rồi.

“ Cậu tới rồi ... Ngồi đi, đứng làm gì?!” Lý Nhị Đông đột nhiên yếu ớt nói một câu:

Dư Tội giật mình:” Chưa ngủ à?”

“ Ngủ suốt cả ngày rồi, làm sao còn ngủ được ... Bao nhiêu bạn học tới thăm, thật hạnh phúc.” Lý Nhị Đông nói rất nhỏ, như sợ bị người khác nghe thấy:

Dư Tội kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh:” Đại nạn không chết ắt có phúc lớn, đương nhiên là hạnh phúc rồi.”

“ Hả, thấy tôi bị thương nên nói tiếng người đấy à?” Lý Nhị Đông nghe Dư Tội nói năng, nhẹ nhàng như thế thì không quen:

“ Được được ... Anh đúng là thằng ngu, không biết chạy đi lại còn để ăn hai dao, không đáng.”

“Ai mà biết chúng lại to gan như thế chứ? Không thì tôi còn đợi cậu nói à?”

“ À, thử kể xem, khi hôn mê, lúc gần với tử vong nhất, cảm giác thế nào? Nghe nói nhiều người sắp chết thấy được cả Chúa, Phật gì đó, được khai sáng.” Đám anh em họ nói chuyện là chẳng cố kỵ gì cả, Dư Tội có hơi tò mò:

“ Hôn mê mẹ nó rồi còn thấy cái rắm gì nữa, mở mắt ra thấy y tá, giống như trong phim Lạc Gia Long tải xuống ấy, tươi tươi là ...” Lý Nhị Đông nuốt nước bọt thèm thuồng:

“ Đã thành ra như thế rồi, thứ chó má anh còn nghĩ tới nữ nhân à?”

“ Thế tôi nói nghĩ tới cậu thì cậu có tin không?” Lý Nhị Đông hỏi ngược lại, nhắc tới đề tài nữ nhân, tựa hồ nhớ ra cái gì, càng hạ thấp âm thanh xuống thêm một nấc nữa: “ Nói cho cậu một bí mật, hứa với tôi không được cho Thử Tiêu biết.”

“ Ừ, bí mật gì?”

“ Hôm nay người tôi thầm yêu không ngờ lại tới thăm, làm tôi rất kích động.” Lý Nhị Đông rất muốn chia sẻ hạnh phúc này, nhưng mà tuyệt đối không thể để cho tên mồm rộng Thử Tiêu biết: “Âu Yến Tử!”

“ Ồ, anh dấu kín thật ... Vậy mau mau khỏe lên, nhân cơ hội này tấn công cô ấy.” Dư Tội khuyến khích, dù sao nữ cảnh sát là tài nguyên khan hiếm, cô bé đó cũng ưa nhìn, biết đâu có vài người nhắm rồi:

“ Tôi nghĩ kỹ rồi, cái mặt giống như cậu mà dám mặt dày đi theo đuổi An mỹ nữ của chúng ta, nếu tôi không dám thì không còn lẽ trời nữa rồi.” Lý Nhị Đông hôm nay hứng thú nói chuyện rất cao, lại hỏi vấn đề thâm sâu:” Dư Nhi, cậu nói xem, nam nhân và nữ nhân làm chuyện đó, cảm giác thế nào? Này, cầm cười nhé, tôi rất muốn biết cảm giác đó.”

“ Nói thế nào nhỉ?” Dư Tội chợt cảm giác ngôn từ của mình hình như không đủ diễn đạt: “ ... Rất rất tốt, khi một cô gái anh thích cởi áo cho anh, anh cảm thấy vô cùng có thành tựu, khi hai người hòa cùng làm một, đó là cảm giác kỳ diệu ... Anh nghĩ gì, giống như cô ấy cũng biết, cô ấy nghĩ gì anh cũng hiểu ... Tưởng tưởng như có cô gái cùng anh chơi dota, khi anh còn giọt máu cuối cùng, cô ấy nhảy ra đỡ hộ đòn của kẻ thù ấy ...”

Lý Nhị Đông chăm chú lắng nghe, không ngờ Dư Nhi có thể nói một hơi dài như thế mà không dùng từ tục tĩu nào, gương mặt gầy gò có ủng đỏ, giống khao khát vô hạn:” Kỳ thực tôi chẳng hề thích chơi game, nhìn màn hình máy tính nhiều cay cả mắt, chóng mặt, không khí trong quán game chẳng tốt.”

Dư Tội nghe lời thú nhận này mà ngỡ ngàng, xưa nay Lý Nhị Đông mê chơi game lắm mà:” Thế sao còn cứ lén lút đi chơi?”

“ Luyện LV thay đấy, đôi khi trả tiền theo giờ, đôi khi trả tiền theo LV, kỳ thực tôi đang tích tiền để đón cha mẹ tôi ở quê lên ... Cậu không biết, tôi làm cảnh sát ở tình thành, cha mẹ tôi ở quê kiêu ngạo lắm, gặp ai cũng khoe ... Trước kia cứ ăn chực của các cậu mãi, đợi khi nào tôi khỏe, sẽ mời mọi người một bữa, dù sao thì tích góp cả đời cũng không đủ mua nhà ...” Lý Nhị Đông lẩm bẩm:

Dư Tội chỉ "ừ" khẽ, y có thể hiểu được điều ấy, khi y thành cảnh sát, cha y đi khoe khắp nơi nữa là, vừa nghe Lý Nhị Đông tâm sự, toàn thân chìm dần vào bóng tối.

4 giờ sáng, tiếng còi cảnh sát thê lương phá nát bóng đêm đen kịt, một đội xe cảnh sát tới đường Kính Tông, vào thẳng đại đội hai, đội viên đội trọng án áp giải hai nghi phạm vừa bắt được từ Sóc Châu, đem vào phòng thẩm vấn.

Vụ án tấn công cướp người xuất hiện biến hóa kịch tính như trong phim, hai nghi phạm chạy tới Sóc Châu bị người ta tố cáo, cảnh sát địa phương nhanh chóng xuất kích, bắt về quy án, sau khi xác thực chi tiết gây án, ngay trong đêm đưa về địa điểm xảy ra vụ án.

Thiệu Vạn Qua bắt tay đồng nghiệp Sóc Châu, hàn huyên vài câu an bài nơi nghỉ ngơi, đi cùng còn có chi đội trưởng Khổng Khánh Nghiệp, nghe chi đội trưởng hỏi tới vụ án. Thiệu Vạn Qua không biết dấu mặt vào đâu, tới bây giờ còn chưa tìm được hung thủ chân chính, lại để cảnh sát địa phương bên ngoài bắt mang về, đại đội hai còn nhận một đống chuyện thối nát của đội chống trộm cắp, còn chuyện vợ Giả Chính Tuân gây chuyện giữ phố, tra một cái, mũi giáo lại chĩa vào đại đội hai.

“ Ai đi bắt người, không còn ra gì nữa rồi, đây là cảnh sát à, là bắt cóc, có kiểu bắt người như thế không? Giờ bà ta còn đang nằm ở trung tâm 110 ăn vạ kìa, bắt Giả Chính Tuân là mệnh lệnh của ai?” Khổng Khánh Nghiệp sầm mặt quát:

“ Không biết, đội chống trộm cắp đưa tới.” Thiệu Vạn Qua nhỏ giọng nói, dù sao bên đó thành đống phân thối hoắc, bôi thêm chút cũng có hề gì:

Nghe tới cái tên đó là Khổng Khánh Nghiệp chột dạ:” Thẩm vấn có kết quả không?”

“ Không ạ, ông ta ngay cả chỗ chứa đồ ăn cắp cũng không thừa nhận.” Càng là đại án càng không dám dùng thủ đoạn, huống hồ nghi phạm quan hệ không đơn giản, Thiệu Vạn Qua tin vị lãnh đạo này cũng tới trải đường cho Giả Chính Tuân:

“ Thả người đi ... Không có chứng cứ chứng minh ông ta liên quan tới vụ án thì lập tức thả người, tập trung toàn bộ lực lượng bắt hung thủ. Sao, chẳng nhẽ anh nghĩ, ông ta năm mấy rồi còn là người bịt mặt tấn công cảnh sát?” Khổng Khánh Nghiệp nói vô cùng gay gắt, hơn nữa hết sức trực tiếp, không vòng vo che đậy gì, còn dọa: “ Thời hạn đã đưa ra, 3 ngày, giờ qua một ngày rồi, hành vi ác tính thế này mà không nhanh chóng tìm ra hung thủ, chúng ta làm sao ăn nói với đồng nghiệp? Đừng làm chuyện vô nghĩa nữa ...”

Bình Luận (0)
Comment