Lãnh đạo mặt hầm hầm lên xe rời đi, rõ ràng tới dằn mặt đại đội hai, Thiệu Vạn Qua mặt cũng đen như đít nồi, giận tới toàn thân run lên một cách mất kiểm soát, trắng trợn hơn cả sự tưởng tượng của hắn. Định trở về thì một đám đồng nghiệp tham dự vụ án đã tụ tập quanh, chuyện rõ ra đó, hung thủ không thể vô duyên vô cớ tấn công cảnh sát, kẻ thuê hung thủ đã gần làm rõ, chỉ cần thẩm vấn sâu hơn là nhanh chóng hai năm rõ mười, nhưng lãnh đạo vừa tới, mọi bố trí vứt đi hết.
Thiệu Vạn Qua nhụt chí phất tay:” Thả ...”
“ Đội trưởng, không thả được, chuyện ổ tang vật còn chưa tra rõ.” Triệu Ngang Xuyên phản đối:
“ Có kẻ giở trò ở bên ngoài, e chúng ta mãi mãi không tra ra được đâu, thời cơ chưa chín muồi, đợi thêm đã ...” Thiệu Vạn Qua đuổi những người khác đi, chỉ gọi Giải Băng, Giải Băng tưởng đội trưởng đổi ý muốn hắn tranh thủ thời gian thẩm vấn, không ngờ Thiệu Vạn Qua kéo hắn vào góc tối nói: “ Đi, nghĩ cách đem tin này báo cho đội chống trộm cắp, nhất là người bắt Giả Chính Tuân.”
Giải Băng giật mình không tán thành cách này:” Đội trưởng, đám người đó khác gì lũ mù luật pháp, nói cho họ, xảy ra chuyện thì sao?”
“ Không xảy ra chuyện mới vô vị, chẳng lẽ để bên trên muốn bóp chúng ta ra sao thì bóp à? Thế nào, bạn học cậu bị đâm, cậu trơ mắt nhìn hung thủ tiêu diêu bên ngoài?” Thiếu Vạn Qua bỏ lại một câu rồi đi:
Giải Băng do dự không biết làm sao, trong mắt hắn, đám Dư Tội không thể coi là cảnh sát mà là đám lưu manh mặc cảnh phục, hắn muốn giải quyết việc này theo cách của pháp luật, đường đường chính chính. Đến khi Giả Chính Tuân không có một xước từ phòng tạm giam đi ra, còn lớn tiếng dọa cho cảnh sát nào bắt mình phải biết tay, hắn cắn răng đưa ra quyết định trái nguyên tắc của mình.
Tin tức Giả Chính Tuân được thả truyền đi, không chỉ riêng Giải Băng làm việc đó, Trương Hòa Thuận cũng được thả, lý do chứng cứ không đủ, hơn nữa vấn đề đội chống trộm cắp tra tấn bức cung, nhanh chóng được phản ánh lên cục công an, cái này thì chứng cứ xác thực, đầu người ta còn quấn băng kia kìa.
Nực cười thay cái đống tang vật để ở đó, thì trong mắt lãnh đạo lại không đủ chứng minh bất kỳ cái gì, Dư Hướng Đông chủ thuê viện tử kia bị coi là nghi phạm số một, là chủ mưu, bị lệnh chuyển tới phân cục, có biện pháp xử lý.
6 giờ 30 phút sáng, nghi phạm bị bắt khai ra người tấn công cảnh sát họ Tào tên Tiểu Quân, lệnh truy nã khẩn cấp phát ra, nghi phạm này bất kể là quan hệ xã hội hay là quỹ tích nhân sinh hoàn toàn chẳng liên quan gì, vậy mà giờ thành bị truy nã khắp nơi, còn chân tướng bị nhấn chìm.
7 giờ sáng, Dư Tội gục bên giường bệnh không biết ngủ được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tay cầm điện thoại cứ run lên bần bật, y phải dùng tay trái giữ lấy tay phải, im lìm nhìn Lý Nhị Đông ngủ say, cầm điện thoại bấm số.
“ Xử trưởng Hứa, tôi là Dư Tội.”
Ở phía bên kia điện thoại, Hứa Bình Thu như vừa mới thức dậy, giọng vẫn khó ưa như thế:” Ồ hiếm có nhỉ, ban đốc sát chưa tìm thấy cậu à?”
“ Vụ án xử lý xong, tôi sẽ tới ban đốc sát báo danh.” Giọng Dư Tội rất lạnh:
“ Vậy cậu muốn nói chuyện gì?” Hứa Bình Thu không khó đoán được mục đích cú điện thoai này:
“ Chú biết.”
“ Cậu không nói sao tôi biết?”
“ Là chuyện Nhị Đông, tuy con người chú gian trá, nhưng miễn cưỡng có thể tính là lãnh đạo tốt, ít nhất vẫn luôn chiếu cố đứa con côi kia.” Dư Tội bình phẩm với giọng ngang hàng:
“ Thế thì sao?” Trong ngữ khí bình đạm của Hứa Bình Thu có vài phần tức giận vì bị xem thường:
“ Kỳ thực đây là vụ án đơn giản, Giả Chính Tuân và Giả Nguyên Thanh là quan thương cấu kết, chi cục, phân cục, đồn công an thông đồng với họ, đem tiêu thụ đồ ăn cắp làm thành sản nghiệp. Vì bảo vệ lợi ích của mình, bọn chúng một đằng thuê người tấn công cảnh sát, một đằng khống chế người mình, ngăn chặn điều tra chân tướng, cảnh sát với tội phạm là một.”
Hứa Bình Thu hừ một cái: “ Chú ý ngôn từ của cậu, so với cách bắt người của cậu, bên nào giống tội phạm hơn, lòng cậu tự rõ.”
Dư Tội không phản bác:” Tôi giống cái gì thì tôi tự rõ, hậu quả tôi tự gánh, nhưng kẻ làm bị thương anh em của tôi, ai chịu trách nhiệm?”
Hứa Bình Thu phát ra âm thanh nực cười:” Xem ra cậu còn chưa rõ thân phận của mình, cậu là cảnh sát nhân dân, không phải là phần tử XHĐ, cho dù vụ án có nghi vấn cũng phải thông qua trình tự để giải quyết. Chẳng lẽ muốn tôi cũng lạm dụng chức quyền, làm xằng làm bậy, muốn bắt ai thì bắt à?”
“ Vậy có kẻ đang làm xằng làm bậy, các vị lãnh đạo không phải là XHĐ, tự xưng là cảnh sát nhân dân lại trơ mắt nhìn à?” Dư Tội hỏi ngược lại:
Im lặng ngắn ngủi giữ hai người, câu này có vẻ làm Hứa Bình Thu nghĩ rất lâu, có điều trịnh trọng nói: “ Dư Tội, một số chuyện tội không muốn nói nhiều, nhưng cậu phải hiểu, trong thể chế, không phải nắm đấm mạnh và có súng là quyết định được. Dù cậu có mặc cảnh phục trên người vẫn phải làm việc theo luật pháp, cậu là cảnh sát, không phải người giang hồ, phải có chứng cứ ... Cậu nghĩ đi, dù bắt được Giả Chính Tuân thì có kết quả gì? Chẳng lẽ viện kiểm sát nể mặt cậu mà thông qua thẩm hạch à, tòa án vì tình anh em của cậu mà phán tội à ? ... Này cậu có nghe tôi nói không đấy?”
“ Tôi đang nghe đây, yên tâm, tôi hiểu chứ, cảnh sát bên dưới liều mạng bắt tội phạm thiếu chút nữa mất mạng, lãnh đạo bên trên làm chó cho nhà giàu lên mặt giảng giải pháp luật, thế vì cái bộ cảnh phục này còn giá trị gì mà tiếc? Lưu manh giang hồ còn biết báo thù cho đồng bọn cơ mà.”
Hứa Bình Thu ngay lập tức bị câu nói chọc giận, định quát mắng gì đó nhưng không còn cơ hội nữa, bên kia cúp máy rồi, chỉ còn tiếng tít tít, ông ta gọi lại, bên kia không nghe, gọi hai lần liền đều bị tắt.
Cầm di động đứng đó ngây ra rất lâu, chợt thấy khuôn mặt già nua, nếp nhăn chằng chịt, không còn là tổng đội trưởng hình cảnh nhiệt huyết, chỉ huy hàng nghìn hình cảnh phá vô số kỳ án, lập vô số chiến công hiển hách nữa rồi.
Có điều ông ta không muốn đứng ra, lý trí tỉnh táo, một tên gian thương tiêu thụ đồ ăn cắp chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng một phó khu trưởng trẻ như vậy có mối quan hệ lớn thế nào thì không cần tra cũng biết, đồn công an chưa bao giờ tay chân sạch sẽ, còn một số kẻ ở phân cục, chi đội thì sớm mặc chung quần với kẻ quyền thế rồi, lợi ích quyền tiền đâu dễ bị phá vỡ. Vụ án sẽ phát triển theo ý bọn chúng thôi.
Nghi phạm truy nã Tào Tiểu Quân sẽ sa lưới pháp luật, tới ngày đó chứng cứ xác đáng, theo luật mà xử, lại có kẻ vì án thăng quan, hung thủ thực sự vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, còn cả kẻ bao che, vẫn tiếp tục thao túng thế giới màu xám của mình.
Ông ta cũng phẫn nộ, nhưng ông ta không làm gì được, cho dù cố thuyết phục bản thân là không thể giúp gì, song như có ảo giác, phía trước là chiến trường khói lửa, đồng chí, chiến hữu ngã xuống, nếu đứng ngoài cuộc, vậy có khác gì đào binh?
Ngồi ngây ra một lúc, Hứa Bình Thu chợt giật mình đứng dậy, ông ta chợt nhớ ra, đây là lần đầu tiên Dư Tội gọi vào điện thoại tư nhân cho ông ta, cú điện thoai đó là lời cầu cứu của cậu ấy, nhưng ông ta lại ngoảnh mặt đi …