Dư Tội cúp điện thoại, quay đầu nhìn qua cửa kính, Lý Nhị Đông vẫn ngủ say, nở nụ cười nhợt nhạt rồi, lặng lẽ khép cửa rời đi.
Tội phạm bị bắt lại được thả, cảnh sát bắt người thành sai.
Kết quả này làm cho hôm qua Dư Tội còn sót lại chút thương hại biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một cơn cuồng nộ, muốn thiêu cháy tất cả thứ gì y đụng vào.
Thế nhưng đó là cá tính đặc biệt của Dư Tội, càng giận y càng tỉnh táo ung dung, tựa như có hai con người, hai cá tính tồn tại song song và độc lập chỉ huy thân thể này. Tin tức là do Trương Mãnh gửi, đã không còn bí mật gì nữa, nghi phạm bắt được từ Sóc Châu về khai ra hung thủ, giờ đại đội hai toàn lực đi bắt rồi.
Hung thủ họ Tào, tên Tiểu Quân là thành phần bất hảo có tiền án, kẻ như vậy tấn công cảnh sát, thật hợp lý.
Có điều trong mắt Dư Tội, hắn không phải hung thủ, vốn cho rằng đào bới tới Giả Chính Tuân là có thể nghỉ rồi, y sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua những kẻ khác, y giả vờ không biết có tên phó khu trưởng làm ô dù cho anh trai mình, vờ không biết có đám cảnh sát thông đồng tội phạm hại chính đồng chí của mình, y đã định làm con cừu ngoan ngoãn ở trong đàn của nó, nhưng không được rồi, nếu thế chẳng thà y làm hổ lang, giải quyết mọi thứ bằng móng vuốt của mình.
Vừa xuống lầu một cái, Dư Tội tức thì nhìn thấy bên chiếc xe van rách nát là hai đốc sát đội mũ trắng nhìn về phía phòng bệnh, đoán chừng bọn họ đợi lâu rồi.
Dư Tội không né tránh, còn đi nhanh về phía hai người kia, đều là cảnh sát, ít nhiều nể mặt nhau, đợi tới bên xe đốc sát, Dư Tội ung dung đi lên, là người quen.
Vị cao đưa tay ra với Dư Tội: “ Thất kính, không ngờ gặp được cao thủ săn trộm lừng lẫy ... Có điều giấy tờ của chúng tôi không đáng tiền, có thể trả lại không?”
Dư Tội lấy giấy tờ trộm được hôm qua ra, cướp lời trước khi họ kịp nói:” Này, châm chước chút được không?”
“ Châm chước?” Vị còn lại ngớ ra, người thấy đốc sát nhũn chân, đổ mồ hôi, thậm chí rơi nước mắt cầu khẩn đều có, chưa có ai đàng hoàng yêu cầu châm chước:” Ý cậu là sao?”
“ Cho tôi thêm vài tiếng nữa.”
“ Không được, toàn bộ đội các cậu, bao gồm cả đội trưởng đều đã bị đình chỉ kiểm điểm, cậu là người cuối cùng rồi, đừng tự gây thêm phiền phức nữa.” Đốc sát cao đưa tay về phía Dư Tội, yêu cầu giao nộp giấy tờ, không có thứ này thì khác nào hổ bị bẻ răng, hơn nữa người này trên cục đã điểm danh muốn trực tiếp cách ly thẩm tra:
Có điều chàng trai này vẫn làm hai vị đốc sát nhìn thêm vài cái, cầm đầu dẫn đội thoát ly chỉ huy, dưới tình huống bị truy đuổi, phá hai điểm tàng trữ đồ ăn trộm, bắt liền mười mấy nghi phạm, nghe nói tổng giá trị số xe tang vật lên tới mười mấy vạn, vụ án không hề khó, nghe đồn thổi cũng biết bảy tám phần.
“ Không chịu à? Các anh làm khó tôi rồi đấy.” Dư Tội không giao nộp, khẽ thở dài: “ Đừng ép tôi ra tay, tôi có nhiều cách thoát thân lắm, ví như vừa rồi tôi có thể quay đầu bỏ đi, các anh không bắt được tôi đâu, chẳng qua tôi không muốn chạy thôi, anh em tôi đang nằm kia mà hung thủ lại đường hoàng rời khỏi đại đội cảnh sát.”
“ Hung thủ đã bị truy nã.”
“ Ai mà biết đó là thứ chó mèo nào được thuê làm ma thế mạng, kẻ thuê mới là hung thủ thực sự.” Dư Tội lắc đầu:
“ Người anh em, đừng cố chấp, nghĩ cho bản thân đi, chuyện cậu dính vào không nhỏ nữa, đừng có đi quá xa, không quay đầu được đâu.” Đốc sát cao thu tay lại, không bắt người còn khuyên nhủ, bây giờ về, thẩm vấn vài lần, khiển trách kiểm điểm, giữ thể diện cho bên trên có lẽ vẫn là cảnh sát, còn làm bừa thì kết quả giống những hiệp cảnh kia rồi:
“ Cho nên tôi chỉ cần vài tiếng thôi, không đi quá xa, làm vài việc, kẻ ác phải bị giáo huấn, nếu không lần sau chúng còn dám đâm ai nữa, mạng anh em đồng chí chúng ta rẻ thế sao? Xong việc tôi tự tới đốc sát nhận phạt.” Dư Tội thấy hai người kia nhíu mày, chua chát nói thêm: “ Qua hôm nay thôi tôi không còn là cảnh sát nữa rồi, ngày cuối cùng chẳng lẽ tôi muốn làm cảnh sát tốt các anh cũng không thông cảm được à? Các anh thừa biết ai cũng có thể qua được lần này, nhưng tôi là người cầm đầu, lãnh đạo sẽ nghiêm trừng làm gương, con đường của tôi hết rồi.”
Hai viên đốc sát nhìn nhau, lòng đều thấy nặng nề, một vị đột nhiên nói:” Chỗ này không thấy cậu ta, hay là chúng ta đi tìm nơi khác xem.”
Người còn lại tức thì hiểu ý:” Được rồi, đội chống trộm cắp giỏi hóa trang, trang lắm, không dễ tìm đâu.”
Đến khi hai vị đốc sát khởi động xe lên đường tiếp tục tìm kiếm cảnh sát tên Dư Tội thì ghế sau không còn ai nữa.
Dư Tội chạy ra khỏi cổng bệnh viện, không dùng xe đơn vị mà bắt chiếc taxi, taxi hỏi đi đâu, y xua tay:” Cứ đi, tôi đang nghĩ.”
Thời buổi này quái nhân rất nhiều, lái xe không hỏi nữa, khởi động xe, hòa vào dòng xe đã bắt đầu nhộn nhịp vào buổi sáng.
Xe đi rất xa, Dư Tội nhớ ra một người, lại hồ đồ trả tiền xuống xe, rút điện thoại gọi:” Lão Nhị, rảnh không, tôi có chuyện gấp tìm anh ... Vớ vẩn, tất nhiên là gấp, cực gấp, anh không tới là không bao giờ gặp được tôi nữa đâu, chúng ta là anh em ... Hả? Chúng ta không phải anh em ... Anh là đồ vô liêm sỉ, ăn của tôi bao nhiêu bữa, tiêu hóa xong là quên hết sạch à? Mau lên, tôi ở ... Anh ở đâu, tôi tới tìm.”
Lại lần nữa phải bắt taxi, có điều lần này Dư Tội có điểm đến rồi, liên tục xem đồng hồ, từng giây từng phút bây giờ đều quý giá.
“ A Nhị ca, nhớ anh quá.” Dư Tội từ trên xe nhảy xuống, bộ dạng huynh đệ tình thâm, ôm lấy Mã Bằng đang trả tiền ăn sáng ở quán bên đường, làm khách trong quán cười rất có hàm ý:
“ Cút cút, cậu bình thường chút được không? Thế này làm tôi chột dạ lắm.” Mã Bằng đẩy Dư Tội ra:
“ Sao thế?”
“ Đừng vờ vịt, cậu mà gọi tôi là Lão Nhị, tôi còn yên tâm chút, cậu gọi tôi thân thiết như thế, chẳng chắn chỉ có mấy trò thối hoắc thôi, nói nhanh, đừng vòng vo.” Mã Bằng chuẩn bị bắt xe bus đi làm, giờ không vội nữa rồi:
“ Được được, anh thích làm Lão Nhị thì tôi gọi là Lão Nhị, mẹ nó, cũng đừng vờ vịt với tôi, anh mà không biết xảy ra chuyện gì à?” Dư Tội trở mặt nhanh như chớp:
Mã Bằng đương nhiên là biết: “ Đại khái thôi, cướp xe tấn công cảnh sát gì đó, ở loại đơn vị như cậu đúng là hiếm có, chúng tôi thường tiếp xúc tội phạm ác tính đã đành, vài tên trộm nhãi nhép mà cũng thành lớn chuyện ... Rốt cuộc là sao? Nghe nói cậu dẫn người tập thể thoát ly chỉ huy à, Vũ Tịnh đang sốt ruột lắm đấy, gọi điện cho cậu, cậu lại không nghe máy.”
Trái tim Dư Tội nhói một cái, lắc đầu trấn tĩnh, kể lại vắt tắt vụ án:” Để sau để sau, vụ án là thế này, đơn giản lắm ...”
Đúng là rất đơn giản, Mã Bằng nghe một lượt là thấu triệt được liên mấu chốt đó, bây giờ quan trọng là kẻ trung gian, biệt hiệu Lão Lư tên Mã Cương Lô, Dư Tội cứ nghĩ là đại đội hai sẽ ra tay bắt, vậy mà bọn họ không bắt đã đành, ngay cả người đã bắt cũng thả hết.
Mục tiêu rất rõ ràng, Mã Cương Lô.
“ Thì ra thế, tôi cũng từng nghe tới tên Lão Lư, từng là nhân vật có hạng trên giang hồ, có lẽ là đã rửa tay gác kiếm ... Vụ án này không đụng được vào Giả Chính Tuân, biết kẻ phía sau là em trai ông ta càng không đụng nổi. Còn Lão Lư à, cậu cũng không hi vọng gì đâu, người ta lăn lộn giang hồ mấy chục năm, còn mong hợp tác với cảnh sát? Bọn họ dù có giao dịch gì sau màn, cũng không để thóp cho cậu tóm đâu?” Đầu óc Mã Bằng rất tỉnh táo, liệt kê ra toàn là không thể:
“ Dư Nhị, chuyện này tôi cũng chẳng giúp gì được cậu rồi, đừng nói tôi, xử trưởng Hứa cũng chịu thôi. Ài, xem ra cậu đem chuyện công biến thành thù riêng rồi, tỉnh lại đi, cậu giờ là cảnh sát rồi, không còn là lão đại trong giới giang hồ nữa.”