Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 314 - Q3 - Chương 119: Ta Thà Làm Hổ Lang. (2)

Q3 - Chương 119: Ta thà làm hổ lang. (2) Q3 - Chương 119: Ta thà làm hổ lang. (2)

“ Đừng có nói cái này không được cái kia không được, tôi tới đây chỉ hỏi một câu thôi, có giúp tôi không?” Dư Tội ngắt lời, y không tới đây nghe khuyên giải hay phân tích tâm lý:

Mã Bằng nhìn vào mắt Dư Tội, dù y tỏ ra bình tĩnh, nhưng kinh nghiệm hắn cảm nhận được sự quyết liệt của con thú cùng đường, ít nhiều tính là chiến hữu từng kề vai sát cánh, hắn khó từ chối một người ở hoàn cảnh như thế:” Giúp ra sao?”

“ Bắt Lão Lư cho tôi, tôi có cách khiến hắn phải mở miệng.” Dư Tội giọng thản nhiên:

Mã Bằng cũng đoán chừng là yêu cầu này, tiếp tục e không phải là chuyện mất cảnh phục mà là tù tội, biết hiệu quả không cao vẫn cố khuyên lần cuối:” Người anh em, chúng ta là cảnh sát, không phải thổ phỉ.”

“ Khác gì chứ? Anh và lão Hứa bày đủ mọi thủ đoạn để đưa tôi vào trại giam, đó là chuyện cảnh sát làm à? Khi đó thì hứa hẹn đù điều, bây giờ tôi hết giá trị lợi dụng rồi, không đáng tiền nữa nên không thèm để ý nữa chứ gì?” Dư Tội lật lại một nợ cũ, nói ra có chút gượng ép, lần đó là vì nhiệm vụ, còn lần này gần như là vì thù riêng:

Mã Bằng thở dài nhất mạnh:” Người anh em, cậu làm thế là đưa cả hai chúng ta vào trại đấy.”

“ Gan chuột nhắt mà gọi là đặc vụ à? Tôi đỏ mặt thay cho anh, bỏ đi, tôi tự làm, dù sao cũng đập nồi dìm thuyền rồi, không bằng đập cho lớn một chút.” Dư Tội nhổ một bãi nước bọt: “ Tôi đợi ngày nào đó anh bị người ta đâm, tôi sẽ đứng bên cạnh nói hai chữ đáng đời."

Người khác nói làm, Mã Bằng coi như là lời trong lúc tức giận, Dư Tội nói làm, hắn biết thằng điên này dám làm thật, xem ra cá tính Dư Tiểu Nhị ăn quá sâu vào chàng trai này rồi, không quay lại được nữa, từng là người trong hoàn cảnh tương tự, không đành lòng, chạy theo choàng vai Dư Tội, Dư Tội giận dỗi đẩy ra. Mã Bằng khỏe hơn kéo lại, vừa đi vừa nói nhỏ: “ Người anh em, chuyện này phải tính kỹ càng, nếu không giết người thì dễ cậy miệng lại khó, nghe tôi nói, loại đã tẩy trắng này, gia tài đều lớn, làm không khéo là hại cả mình ... Ài, đã bảo nghe tôi nói, làm là làm cho người khác không thể làm gì, ít nhất khiến hắn ta không dám nói ra, nếu không hậu họa vô cùng .... Dư Nhị, người anh em, chuyện này để tôi tính, thong thả cho tôi nghĩ ...”

Dư Tội dừng chân, nghe hắn xúi bẩy, hồi lâu mới cười híp mắt:” Biết ngay loại chuyện này quân chó mà nhà anh làm không ít mà, còn vờ vịt với tôi.”

Bị lừa rồi, Mã Bằng võ trán dở khóc dở cười, lần này tới hắn bị Dư Tội kéo đi.

Hai người mật mưu rất lâu mới tiến hành, Lạc Gia Long đem toàn bộ tư liệu có thể tra được gửi vào di động của Dư Tội, còn lén lút chị vị trí cho y. Mã Bằng gọi điện thoại, không bao lâu sau có một chiếc xe biển dân dụng lái tới, cảnh sát chống ma túy có khác, tố chất quá tốt, mặt lạnh như tiền chẳng nói chẳng rằng, Mã Bằng nói bắt ai bắt thế nào, đám anh em này chỉ nói một câu "được", không nói thừa lấy nửa chữ.

Mã Bằng giúp cùng Dư Tội cũng là để kiềm chế bớt y lại, nếu không có trời mới biết y dám gây ra chuyện gì.

9 giờ 30 phút sáng, Mã Cương Lô theo thói quen từ trên lầu đi xuống, tuổi lớn dần, sức khỏe không tốt nữa, ông ta nghe bác sĩ, rèn được thói quen đi bộ, từ nhà đi bộ tới công ty xử lý sự vụ trong ngày, chỉ khi nào tối thi thoảng xã giao mới gọi lái xe đi theo, còn không đều đi bộ.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ở trong tiểu khu Hoa viên Tiên Uyển bốn phía cây xanh, ánh mắt trời vàng nhạt chiếu qua những cây sồi xanh, bãi cỏ dầy vẫn xanh mươn mướt. Lão Mã ngâm nga tiểu khúc vùng tây bắc, rời khỏi cổng tiểu khu, chân khuỳnh khuỳnh đi như vịt, tới tổng bộ công ty cách đó 3 km, lái xe bóp còi đi ra, ông ta vẫy vẫy tay, ý bảo không đi xe.

Một người một xe bước đi nhàn nhã, Mã Cương Lô hát tới lạc nhịp mà không biết, tâm tư ông ta không ở mặt này, lúc vừa ra ngoài thì nhận được tin của Giả Nguyên Thanh, tiền đã vào tài khoản. Ở tuổi ông ta, tiến chẳng tiến được, phía dưới cũng chẳng cứng được, quan tâm chỉ có số dư trong tài khoản mà thôi, đang tính toán chuyện này giữ lại được bao nhiêu, có hậu họa gì không, càng nghĩ càng thấy không có sơ hở gì, thế là tâm tình lại tốt thêm vài phần.

Két, phanh xe ... Phía sau cãi nhau, ông ta quay đầu lại, là lái xe của mình và một người qua đường cãi nhau, mắt thấy hai bên sắp sắn tay áo đánh nhau, ông ta cũng chẳng buồn để ý, chuyện này có người xử lý. Đi được vài bước, Lão Mã chợt nhận ra chuyện bất thường, quay đậu lại thì va chạm với một thanh niên, muốn né không được người kia như cố tình va phải, đột nhiên cảm giác có thứ cưng cứng chọc vào bụng.

“ Đừng nhúc nhích, nếu không bắn chết ông.”

“ A, thật hay giả vậy, là bằng hữu phương nào thế?” Mã Cương Lô chấn kinh, nhưng là tay giang hồ lâu năm lâm nguy không loạn:

“ Ông nói xem là thật hay giả?” Dư Tội mở chốt bảo hiểm:

Mã Cương Lô nhận ra khẩu K92, không thể giả được, lòng kinh khiếp, nhưng biết cách đối phó với người giang hồ, khách khí nói:” Có gì cứ nói thẳng, nếu cần tiền tôi sẽ nghĩ cách thỏa mãn huynh đệ.”

“ Lên xe.”

Dư Tội hất đầu ra hiệu, một chiếc xe từ mé trái nhanh trong áp sát, che khuất tầm nhìn người phía sau, Mã Cương Lô biết đối phương có chuẩn bị, lúc này không cứng được, đành lên xe.

Đám giang hồ già đời có cái lợi, biết điều, tự động chui đầu vào giọ rồi.

Phía sau cãi nhau tới lúc mỗi người ăn hai đấm, người qua đường bị lái xe đánh đuổi, có điều khi tìm ông chủ mới hoảng, không thấy đâu nữa.

Mã Bằng lái xe, Dư Tội và một cảnh sát chống ma túy kẹp Mã Cương Lộ vào giữa, không ai nói gì, chỉ là Dư Tội đang thầm thất vọng, gặp mặt chẳng bằng nghe danh, Lão Lư mặt nhăm nhúm, tóc lưa thưa, răng vàng khè, đã thế trên mặt mọc cục u, cho dù có ăn mặc theo hướng tiên phong đạo cốt thế nào cũng thấy giống con nghiện của xã hội cũ.

“ Huynh đệ, là người phương nào thế?” Mã Cương Lô cẩn thận hỏi, ông ta biết nếu đã bị bắt là có mục đích, tạm thời không có lo lắng tới tính mạng, lòng suy tính không biết là kẻ thù cũ nào.

Dư Tội đưa phù hiệu qua trước mắt ông ta, vẫn không nói gì.

A, là cảnh sát, thế thì yên một trăm cái tâm rồi, Mã Cương Lô thở phào:” Ra là đồng chí cảnh sát, có chuyện gì, tôi nhất định sẽ phối hợp, các anh khu nào, tôi quen lãnh đạo chi đội hình sư, trị an, có việc gì cần sai bảo, cứ nói.”

Dư Tội lắc đầu:” Không có chuyện gì.”

“ Hả ... Vậy vì sao lại bắt tôi?” Mã Cương Lô lo rồi, chính là cái đạo lý diêm vương còn đỡ, tiểu quỷ khó dây, không nên chọc vào là hơn:

“ Ai bắt ông, đùa một câu, tự ông đi lên mà, ai mà dám bắt ông chủ như ông.” Dư Tội trả lại súng cho Mã Bằng, tất nhiên là súng không đạn:

Súng di vào còn đùa sao, Mã Cương Lô ý thức vấn đề nghiêm trọng, càng cẩn thận hơi:” Mấy đồng chí, đơn vị nào thế, thật đấy, có việc gì cứ sai bảo, tôi lăn lộn giang hồ vài năm, nếu là chuyện nhỏ cần giúp, cứ sai bảo.”

“ Thực sự không có chuyện gì hết.”

Mã Cương Lô tim vọt lên cổ, đối phương thế này làm ông ta không biết dùng thái độ gì đối phó với đám cảnh sát lai lịch bất minh này, chợt thấy Dư Tội đang cầm cái di động quen quen, vội vàng sờ người kêu lên:” Này này, đồng chí cảnh sát ... Hình như là di động của tôi mà.”

Bình Luận (0)
Comment