“ Thế à?” Dư Tội cầm di động lật trái lật phải, tỉnh bơ hỏi:” Có chứng cứ không?”
Mã Cương Lô á khẩu, lại còn có thứ vô lại đến thế nào?” Tôi ... Tôi ...”
Dư Tội bấm bấm hồi lâu ồ một tiếng:” Đúng là của ông thật, lúc nãy tôi nhặt được bên đường đấy, chắc là ông rơi ... Ồ Lão Mã, ai đây, sao lại đặt tên là Bảo Bối?”
“ Đó, đó ... Tôi nuôi bên ngoài ... Là, là vợ bé thôi.” Mã Cương Lô hơi luống cuống một chút:
Không ngờ Dư Tội cực kỳ có hứng đọc đoạn tin nhắn:” Anh Lô, sao không về? Thật đáng ghét ... Ha ha, tôi nói này Lão Mã, làm được chuyện đó không thế, đã cái tuổi này rồi, tôi thấy ông nuôi vợ bé khác nào bỏ tiền mua nón xanh, ông không thỏa mãn nổi nhu cầu của người ta.”
Mã Cương Lô tái mặt, ngay cả viên cảnh sát từ đầu tới giờ không nói cười cũng phải mím chặt môi nhẫn nhịn, thằng này dây dưa toàn trò mất dạy hạ cấp, sắp làm ông ta nhịn tới móc mụn rồi rốt cuộc đoạt lại di động, rống lên:” Các người rốt cuộc là cảnh sát hay thổ phỉ?”
“ Ông đúng là, tuy không mặc đồng phục nhưng chúng tôi là cảnh sát thật đấy.” Dư Tội nhấn mạnh, khách khí nói:” Đừng giận Lão Mã, tố chất cảnh sát bây giờ là vậy đấy, thông cảm chút đi.”
“ Nếu vô duyên vô cớ bắt người, tôi tố cáo.” Mã Cương Lô sắp giận tới mờ mắt rồi:
“ Ông đúng là, có ai bắt ông đâu, sao nói mãi mà ông không tin nhỉ?”
“ Vậy dừng xe lại cho tôi xuống.” Mã Cương Lô dùng giọng điệu ra lệnh nói:
Dư Tội sầm mặt chỉ ngoài đường: “ Ông mù à, không có chỗ đỗ xe, ông cứ thế nhảy xuống bị xe đâm chết thì sao?”
Trong mềm có cứng, trong cứng có mềm, Lão Mã không nói mấy câu vô nghĩa nữa, xe cũng không dừng cứ đi quanh thành phố, bên cạnh có hai người khống chế. Càng lúc ông ta càng chột dạ, lát sau xe dừng có người lên, không ngờ là người đánh nhau với lái xe của mình ở gần tiểu khu, thay chỗ cho cái tên vô lại trêu chọc mình nãy giờ.
Càng không biết ý đồ của đối phương càng khẩn trương, Lão Mã thậm chí không chắc mấy kẻ này có phải là cảnh sát hay không nữa, lòng thấp tha thấp thỏm, mồ hôi lấm tấm trên trán, Lão Mã rốt cuộc không chịu nỏi không khí áp ức này, giọng vừa nổi giận lại vừa cẩu khẩn:” Rốt cuộc là các anh muốn gì?”
“ Đùa thôi mà, đang buồn nên trò chuyện tâm tình với ông, tuổi này của ông phải nói chuyện nhiều vào, tránh bị lẩn thẩn rồi chẳng còn nhớ gì nữa.” Dư Tội tặc lưỡi lắc đầu:
“ Tôi chưa lẫn, các anh muốn biết cái gì?” Mã Cương Lô mất hết cả kiên nhẫn:
“ Tôi nghe nói có người đâm cảnh sát, chỉ nghe nói thôi, ông thường kiếm người làm loại chuyện này .... Ông đừng khẩn trương, không phải tôi hoài nghi ông, chuyện này ông nói thử xem, khả năng là ai?”
“ Làm sao tôi biết là ai, tôi còn chẳng bước chân ra khỏi cửa.” Mã Cương Lô trả lời như thật:
“ Thế à, sao di động của ông lại có tin nhắn của nghi phạm?” Dư Tôi hỏi nhanh:
“ Không thể nào, tuyệt đối không có.” Mã Cương Lô đáp vội:
“ Ồ chắc chắn quá nhỉ, tôi còn chưa nói nghi phạm là ai mà.”
Mã Cương Lô trầm mặc chốc lát rồi cười nhạt, đây là thủ đoạn thẩm vấn quen dùng của cảnh sát, có thể không cần bận tâm, dù sao chỉ cần là cảnh sát thì chẳng có gì phải sợ, ngồi thẳng lên rất nghiêm túc nói: “ Không cần biết các anh là ai, không thể dựa vào hoài nghi mà vô duyên vô cớ bắt tôi, hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn này, có giỏi đừng thả tôi, nếu không tôi không bỏ qua đâu.”
Dư Tội vẫn câu nói đó: “ Ông có chứng cứ không?”
Mã Cương Lô giận tới không nói nổi nữa, đối phương có tính toán, e là camera giám sát không ghi lại được gì rồi.
Xe tới trước cổng tiểu khu công an, Mã Cương Lô vừa nghĩ đối phương cho mình xuống, nhưng hai người ngồi bên vừa thấy ông ta cử động lập tức quay đầu nhìn làm ông ta ngồi im thít, Dư Tội thì thầm với Mã Bằng vài câu rồi nhảy xuống xe, xe đống sập lại tiếp tục lên đường.
Hôm nay đụng phải cục sắt rồi, ông ta có dự cảm không lành, khi xe đi lên đường cao tốc tim càng vọt lên tới tận cổ.
….. ….
Dư Tội trở về nhà, lấy bộ cảnh phục đã cả tháng rồi chưa mặc ra, soi gương từ từ mặc lên, rất chậm, rất thong thả, cài từng cái cúc, nhìn bản thân trong gương cảm giác không nhận ra.
Cảnh phục xanh thẫm oai nghiêm, dù là người tướng mạo không được như ý cho lắm cũng tăng sắc không ít, nhất là cảnh hàm trên vai, khiến Dư Tội bất giác đưa tay sờ nhẹ, có chút luyến tiếc, nhưng y không mặc bộ cảnh phục này để rồi vẫn bị người ta trà đạp.
Gạt bỏ suy nghĩ không cần thiết, chỉnh trang y phục, mở cửa ra, cả Thử Tiêu và Rậm Lông đều đã ăn mặc chỉnh tề chờ đợi, vẻ mặt đều trang trọng nghiêm túc, ai cũng nghĩ đội chống trộm cắp toàn quân bị diệt rồi, nhưng bọn họ quên còn hai vị, kính lễ với nhau, chỉ gật đầu một cái, lúc này không cần nói gì nưa.
Ba người xuống lầu, đi chiếc xe cảnh sát Dư Tội đánh cược thắng được, gần như bị y trưng dụng làm xe riêng, Dư Tội lái xe, rời khỏi tiểu khu khắp nơi là cảnh sát và gia quyến cảnh sát. Qua ngày hôm nay, có lẽ y không còn thuộc đội ngũ này nữa rồi, lúc rời đi, Dư Tội nghĩ thế.
……. …….
Két, chiếc xe thương vụ chở Mã Cương Lô cứ đi căn bản không có mục tiêu cuối cùng cũng dừng lại, Mã Bằng xem di động, tựa hồ có tin tức gì đó, thong thả thu máy lại quay đầu nhìn Mã Cương Lô.
Không thể không thừa nhận, khó đối phó nhất chính là người giang hồ, Dư Tội có cậy miệng được lão già này không, hắn cũng không chắc, cái loại này khả năng chịu đựng đả kích cả về mặt tinh thần lẫn thể xác đều mạnh hơn người thường nhiều, huống hồ là lão già, không thể dùng bạo lực.
Xe dừng, Mã Cương Lô từ bộ dạng vờ vịt nhắm mắt dưỡng thần mở ra, ba viên cảnh sát kia không nói căn gì, người lái xe lại nhìn mình chằm chằm, cười nói: “ Các đồng chí cảnh sát, có phải nên thả tôi rồi không, ông già như tôi sống được mấy năm nữa, cần gì làm khó dễ tôi.”
Ý tứ là tôi mà chết trong tay các anh thì các anh tha hồ sướng.
“ Là ông tự làm khó mình thôi, ông biết chúng tôi tìm ông làm gì không? Ông cho rằng chuyện này sẽ có kết quả đơn giản à?” Mã Bằng lắc đầu:
“ Bất kể các anh định kết thúc ra sao cũng không liên quan tới tôi, tôi có thể coi như chuyện này chưa xảy ra, tiền đề các anh phải thả tôi ... Nếu không thả, vậy xin mời tự nhiên.” Mã Cương Lô tỏ ra rất quyết liệt:
“ Thêm 20 phút nữa tôi đích thân đưa ông về nhà, tiền đề là ông muốn về.” Mã Bằng nhìn thấy một cái xe cảnh sát đỗ lại, trên xe có ba người đi xuống, nói tiếp: “ Tiếp theo đây tôi đoan có người dính vào chuyện đại ác, hơn nữa còn liên quan tới ông, ông hứng thú chút nào à?”
“ Không có.” Mã Cương Lô nói rất trấn định, tuy thế vẫn chột dạ nhìn quay, đột nhiên mắt mở to, có chiếc xe Huyndai đỗ bên cửa khách sạn, là biển số xe ông ta rất quen thuộc, mà nơi này là đơi vị chiêu đãi của chính phủ khu Hạnh Hoa Lĩnh:
Thầm hít vào một hơi thật sâu, áp nhịp tim đập xuống, có tính tới mức xấu nhất cũng không nghĩ một phó khu trưởng, từng là nhân vật phong vân của văn phòng cải tạo thành phố dính vào chuyện đại ác gì.
Mã Bằng cũng không dám chắc, Dư Tội nói có thể lấy được chứng cứ chấn nhiếp Mã Cương Lô, tới giờ hắn vẫn không biết Dư Tội rốt cuộc muốn lấy chứng cứ gì.