Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 316 - Q3 - Chương 121: Chứng Cứ Không Thể Chối Cãi. (1)

Q3 - Chương 121: Chứng cứ không thể chối cãi. (1) Q3 - Chương 121: Chứng cứ không thể chối cãi. (1)

Cộc! Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa có phần gấp gáp, người bên trong hô vào đi, ba người mặc cảnh phục đi vào, làm đám người đã uống tới mặt đỏ bừng bừng ợ hơi liên tục, hơi rượu cũng tan quá nửa.

“ Các anh ...” Một quan viên trán hói mặt lợn có hơi run, tám thành nghĩ tới bắt mình:

“ Ồ, không phải là người của cục chống tham nhũng.” Người gày gò thở phảo nói:

Không phải thì không sợ nữa rồi, có người vỗ bàn: “ Các anh là ai, mặc cảnh phục là để dọa người ta à, ở đồn nào đấy, không có tố chất.”

“ Ra ngoài ra ngoài, qua một bên, đóng cửa lại cho tôi.”

“ Phục vụ đâu, sao lại để mấy người này vào đây.”

Trong số những người ở đây e là chỉ Giả Thanh Nguyên mới biết là ai, vẫn đám người dội chống trộm cắp như âm hồn bất tán tới kiếm chuyện. Quả nhiên người đi đầu kính lễ nói: “ Xin lỗi, quấy rầy tửu hứng của các vị, chúng tôi có vụ án khẩn cấp cần hỏi phó khu trưởng Giả Thanh Nguyên, những người không liên quan xin tránh đi.”

“ Này, các người nói tránh là phải tránh à?” Trong mắt đám quan viên này cảnh sát chẳng là cái gì to tát:

Dư Tội nghiêm túc nói:” Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, Giả Thanh Nguyên liên quan tới nghi phạm Giả Chính Tuân, Mã Cương Lô thuê người tấn công cảnh sát, nếu các vị có hứng thú cứ ngồi lại nghe.”

Giọng rất lạnh lùng, bữa tiệc đang tưng bừng chớp mắt trở nên nguội lạnh, hôm nay hai thương nhân khai phát mời lãnh đạo chính phủ liên quan, chuyện tấn công cảnh sát thì đều nghe rồi, ai cũng hiểu chỉ không ngờ cảnh sát thực sự tra tới cửa, bí thư khu ủy xua tay:” Được, làm theo phép công thì chúng ta phải phối hợp, phó khu trưởng Giả, vậy chúng tôi đi trước.”

Bí thư nói rồi, người khác đều đứng dậy rời chỗ, sợ mình dính líu vào chuyện này, Giả Thanh Nguyên rối rít xin lỗi. Dư Tội nhờ Thử Tiêu, Rậm Lông bắt tay tiễn chân giải thích cho các vị lãnh đạo, vẻ mặt khách khí không giống có chuyện gì.

Cửa vừa đóng lại, giờ trong phòng chỉ còn hai người với nhau, Giả Thanh Nguyên uống tới mặt đỏ gay chỉ mặt Dư Tội quát tháo:” Này, này tôi biết các ngươi ở dội chống trộm cắp, còn chưa chịu thôi à? Đợi đấy, tôi gọi điện cho chi đội trưởng, cho cục trưởng của các người, phản rồi, cho rằng làm cảnh sát thì muốn làm gì cũng được à, làm nhà tôi chó chạy gà bay, tôi chưa tìm các người, các ngươi dám tìm tôi ... Í, điện thoại của tôi đâu rồi.”

Vị lãnh đạo này sẵn hơi men nóng lên nói năng không lựa lời, chợt sững ra, sờ từ trên xuống không thấy cái di động vừa rồi còn ở trong túi đâu, ngẩng đầu lên một cái thấy Dư Tội đã ngồi xuống, tay cầm khăn ăn lót, đang kiểm tra di động, mà di động là của hắn ta, vươn tay ra vồ, Dư Tội né ngay: “ Quả nhiên là ông, điện thoại hai sim, số máy thần bí liên hệ Mã Cương Lô chính là của di động này, phó khu trưởng Giả, ông bẩn quá rồi đấy, cả cảnh sát cũng muốn đâm tới chết à?”

Giả Thanh Nguyên hết hồn, làm sao có thể ngờ cảnh sát dám trộm điện thoại của mình.

“ Cuộc điện thoại trưa ngày hôm qua nhất định là thương lượng xử lý việc này hả?” Chậc chậc Dư Tội lắc đầu, không có ý thức chống điều tra gì cả, hẳn là quá tự tin:” Sáng nay cũng gọi điện, nhất định là báo cáo chuyện đã xử lý xong, cái di động này nói lên rất nhiều điều đấy.”

Giả Thanh Nguyên nóng ruột muốn đoạt lại di động, khi định lên tiếng uy hiếp nhìn thấy trong tay Dư Tội cũng cầm một chiếc di động nữa, phanh gấp, cười, chẳng những không giận mà còn thản nhiên ngồi xuống.

Hiện giờ biện pháp chơi lãnh đạo thiên biến vạn hóa, nhưng lãnh đạo cũng đâu có ngốc, nếu có chứng cứ cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ vậy à? Giả Thanh Nguyên cười: “ Đồng chí cảnh sát, tôi không biết anh, tôi tin chúng ta gặp nhau lần đầu, đừng bày trò nữa, nếu là chuyện công thì lấy ghi âm ra ghi lại toàn bộ quá trình đi, tôi đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với từng lời nói của tôi.”

“ Ông còn chưa trả lời câu vừa rồi.”

“ Đơn giản, đó là chuyện liên quan tới đời tư của tôi, tôi từ chối trả lời, cho dù Mã Cương Lô là nghi phạm có quan hệ tư nhân với tôi cũng đâu phạm pháp? Ông ta là giám đốc của công ty trang trí nội thất, vốn có nghiệp vụ qua lại với chính phủ khu ... Người trong khu quen biết ông ta nhiều lắm, có vấn đề gì không?” Giả Thanh Nguyên tuy có hơi say một chút, nhưng không hề hồ đồ:

Dư Tội bấm di động, phát một đoạn phim trước mặt Giả Thanh Nguyên.

Đó là đoạn thẩm vấn Trương Hòa Thuận, khi nghe hắn khai cổ đông lớn là anh em Giả gia, mặt Giả Thanh Nguyên co giật :" ... Khu trưởng Giả tai mắt thông thiên, quen biết cả người trong giới giang hồ, cho nên điểm kinh doanh này bình an vô sự, ngay cả cảnh sát cũng phải nể mặt vài phần ..."

Giả Thanh Nguyên lao tới đoạt lấy đi động, đập vỡ tan nát:” Vu khống ... Đây là lời vu khống, do các người tra tấn bức cung.”

“ Ông nói cái đó tôi không phản đối, đúng là tra tấn bức cung thật ... Nhưng mà khu trưởng Giả, đoạn phim này mà phát lên mạng, không biết là có trò vui gì nhỉ? Hiện giờ làm quan không dễ, ăn một bữa cơm còn có thể mất mũ ô sa, huống hồ là ông dính líu tới xã hội đen.” Dư Tội căn bản không để ý tới điện thoại bị đập:

“ Vậy thì cậu thử xem, chàng trai, chuyện này không dọa nổi tôi đâu, tôi hoài nghi cậu có thể mặc bộ cảnh phục này bao lâu ... Theo tôi biết đội chống trộm cắp vì thoát ly chỉ huy đã bị đình chỉ tập thể.”

Dư Tội đánh giá vị lãnh đạo này, tuổi gần tứ tuần, không giống anh trai mà giống Giả Hạo Thành hơn, thuộc loại lãnh đạo trẻ tiền đồ:” Đúng bị đình chỉ rồi, tôi chẳng mặc bộ cảnh phục này được mấy ngày nữa.”

“ Vậy có cần tôi gọi điện thoại mang cậu đi không?” Giả Thanh Nguyên lấy lai di động giơ lên, giống như uy hiếp vô hình, là lãnh đạo chân đứng hai giời hắc bạch, căn bản không coi cảnh sát nhỏ cùng cấp bậc:

Dư Tội nghiến răng nói từng chữ:” Chuyện này chưa xong đâu, các người khinh người quá lắm.”

Đây là biểu hiện của sự bất cam cùng bát lực, Giả Thanh Nguyên hết sức đắc ý: “ Khinh thì thế nào, khi cậu cởi bộ cảnh phục này, tôi đảm bảo cậu sẽ hối hận.”

Nói rồi vừa mở danh bạ vừa nhìn Dư Tội, động tác rất chậm rãi, rất hả hê, giống mèo vờn chuột, đây là khoái cảm của quyền lực, thế nhưng đột nhiên mặt cứng đờ, vì Dư Tội vươn tay cầm chai rượu, không có chút dấu hiệu nào, đập thẳng tay.

“ Á ...” Cố Thanh Nguyên đau tới tiếng kêu như kẹt lại cổ họng không kêu ra nổi, chai rượu đập vào vai, cả cánh tay hắn tức thì phế luôn, thõng xuống, kinh khủng nhìn Dư Tội ném chai rượu vỡ, lại xách chai rượu Phần khác lên, hồn vía lên mây: “ Cậu, cậu ...”

Nhưng lần này không đập hắn, Dư Tội ước lượng vị trí, nhét chai rượu vào cái tay bị đau không cách nào giơ lên được của Giả Thanh Nguyên, tay nắm chặt tay, choang, đập vỡ đuôi chai rượu, để lại một phần chai vỡ với mũi nhọn lởm chởm:” Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao có thể lột được da mày thì làm gì cũng không hối hận.”

Nói rồi nắm tay Giả Thanh Nguyên đâm vào bụng mình, tưng chút từng chút một.

Giả Thanh Nguyên cực kỳ kinh hoàng, tức thì tình rượu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, người run bần bật, hắn nhìn thấy máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ tay mình.

Điên, điên, điên .... Đây là thằng điên, tích tắc hắn nhận ra, mình thực sự chọc vào kẻ không nên chọc rồi.

Giả Thanh Nguyên muốn rụt tay lại, nhưng đừng nói cái tay đã không thể điều khiển nữa, dù không thì lúc này hắn bị sự điên cuồng của đối phương làm sợ không cử động nữa, nhìn chai rượu đâm xuyên qua cảnh phục ...

“ Phó khu trưởng Giả, lần này tập kích cảnh sát, xem có ai giúp mày nữa ... Sợ rồi hả, ha ha ha ...” Dư Tội ngã ra sau, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn khiến điệu cười như ma quỷ kêu khóc, chớp mắt gào lên:” Cứu, cứu tôi với .... Cứu, cứu !”

Hôm nay dừng ở đây, không đùa với Dư Tội được, lần nào hắn chơi cũng là chơi tới cùng luôn.

Bình Luận (0)
Comment