Rầm, cánh cửa chỉ khép không cài bị xô mạnh, bật tung sang hai bên, Thử Tiêu và Rậm Lông vừa tiễn lãnh đạo trở về, theo lời dặn của Dư Tội canh ở cửa không cho người khác quấy rầy, không ngờ lại nghe tiếng kêu cứu của y, vội vàng xông vào, tức thì thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng.
Giả Thanh Nguyên vẫn còn nguyên tư thế cũ, khi thấy cảnh sát xông vào, tích tắc tỉnh ngộ, hồn vía bay lên mây, ý thức ngay được cảnh tượng này có thể gây ra hiểu lầm gì, lắp bắp chỉ Dư Tội:” Không, không ... Không phải tôi đâm ..
“ Dư Nhi, sao rồi, sao rồi ...” Thử Tiêu chỉ thấy Dư Tội từ từ ngã xuống đất, máu từ bụng tuôn xối xả, tưởng chừng thấy cảnh tượng Lý Nhị Đông hôm qua, chạy tới đỡ. Cuống cuồng dùng hai tay bịt lấy, thấy Dư Tổi dần dần lả đi miệng mấp máy không nói ra lời, nước mắt ứa ra, gào khóc: “ Dư Nhi, Dư Nhi, tỉnh lại … cậu, cậu ...”
“ Mày, mày, tao giết mày ...” Rậm Lông rống lên xông tới Giả Thanh Nguyên, quật hắn ngã dúi dụi, chân đá liên hồi:
Giả Thanh Nguyên hai tay ôm đầu, luôn mồm nói, không phải tôi, không phải tôi.
Phục vụ viên luôn chầu chực đợi nghe lãnh đạo sai bảo rú lên chói tai, rất nhanh, bảo an rầm rậm chạy tới, thấy trong phòng đổ nát, hai cảnh sát đang dìu một cảnh sát khác, máu tuôn ra như suối, cả hai vừa khóc vừa nói cố lên, cố lên ... cuống lên báo cảnh sát.
Cảnh sát 110 lao tới như bay.
Cấp cứu 120 không chậm trễ chút nào.
Tiếp theo đó là xe của hình cảnh nối nhau tới, chẳng bao lâu nhà chiêu đãi Tam Tấn của chính phủ khu Hạnh Hoa Lĩnh biến thành thiên hạ của xe cảnh sát và cảnh phục, toàn bộ ngành cảnh sát truyền nhau tin tức chấn động này.
Lại là vụ tấn công cảnh sát nữa, phát sinh ở đội ngũ trong loạt bài Săn Trộm, còn là anh hùng săn trộm.
Mã Cương Lô ngồi trong xe cảnh sát không cánh nào trấn định được, mí mắt nháy liên hồi, cổ họng khô khốc. Cảnh sát tới hết nhóm này tới nhóm khác, rồi ông ta thấy một cảnh sát toàn thân máu me được cáng ra liền biết hỏng rồi, rồi khi nghi phạm bị còng tay đưa từ cầu thang xuống, thiếu chút nữa nhũn ra ghế.
Có người đưa một thứ qua cửa sổ, chính là Thử Tiêu, hai tay đẫm máu, nước mắt đầm đìa, Mã Bằng mặt lạnh tanh nhận lấy, cắm vào di động, xem xong đưa cho đồng đội cầm để Mã Cương Lô nhìn rõ chút.
Ảnh hiện trường, cảnh sát bị đâm, Giả Thanh Nguyên bị còng, Mã Bằng không nói không rằng, lái xe đi thêm vài km, sau đó mở cửa ra.
Kỳ thực chính bản thân Mã Bằng cũng chấn kinh vô cùng, chỉ là hắn càng hiểu quyết tâm của Dư Tội, nên không thể để hi sinh của y vô nghĩa: “ Lão Lư, tôi thấy ông đúng là óc lợn, người giang hồ làm gì cũng để lại đường lui, nhưng ông tấn công cảnh sát, cướp xe, cấu kết trong ngoài, làm cả đám hiệp cảnh bị khai trừ, khác nào đẩy người ta vào đường cùng ... Tôi nói là giữ lời, ông đi được rồi, không ai bắt ông hết.”
Mã Cương Lô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chết cũng không tin Giả Thanh Nguyên lại đi đâm cảnh sát, chỉ là trăm miệng cũng không cãi nổi rồi.
Thời buổi này, quan viên bẩn, cảnh sát bẩn, ai biết mình ra kia sẽ gặp chuyện gì, do dự không dám xuống.
“ Ông là người thông minh, nếu không chẳng thể bình an rửa tay gác kiếm ... Nhưng ở đời đừng nghĩ mình đã khôn hết phần người khác, chúng tôi đều biết ông làm gì, có người đâm anh em chúng tôi, không chỉ một lần, giờ ông là kẻ thù của đa phần cảnh sát thành phố ...”
“ Không phải tôi làm thật mà.” Mã Cương Lô toàn thân mềm nhũn rồi:
“ Hắn xong rồi, sớm muộn cũng khai ra ông để giảm nhẹ tội thôi, tới lúc đó ông cứ thoải mái nói mình không làm nhé, bọn họ sẽ nghe đấy.” Mã Bằng ra hiệu hai người kia đẩy Mã Cương Lô ra ngoài:
“ Không, không, tôi tố cáo ... Tôi muốn tố cáo, Giả Chính Tuân muốn kiếm người làm việc, tôi nghĩ giáo huấn ai cơ, nên nói cho ông ta vài cái tên, ai ngờ họ không coi luật pháp ra gì, to gan tấn công cả cảnh sát ... Đúng rồi, Giả Thanh Nguyên cũng không phải thứ tốt đẹp, hôm qua gửi tôi 40 vạn, để tôi nghĩ cách giao người làm việc này cho cảnh sát ... Cái thằng vương bát đản bẩn thỉu đó, tôi khó khăn lắm mới thầu được chút công trình, đến nửa lợi nhuận phải cống nạp cho hắn ...” Mã Cương Lô rối rít ném đá xuống giếng, ông ta biết Giả Thanh Nguyên mà ngã thì tên anh trai gian thương kia không chống nổi, càng rõ loại báo thù kịch liệt này không ai chống nổi:
“ Lão Mã, giờ tôi đưa ông tới đội phụ trách án này, ông trực tiếp tố cáo với họ, lát nữa tôi sẽ đích thân đưa ông về nhà.” Mã Bằng khách khí nói:
Cửa đóng lại, là do chính Mã Cương Lô tự đóng, ngồi xuống giục Mã Bằng đi nhanh, đừng nói tố cáo, lúc này ông ta hận không thể đích thân bóp chết Giả Thanh Nguyên.
Chuyện đã xong, lúc này tay Mã Bằng đặt trên vô lăng mới run, khi mật mưu, Dư Tội nó chỉ cần khống chế Mã Cương Lô, y có cách lấy chứng cứ từ Giả Nguyên Thanh, cho rằng Dư Tội bằng vào sự quỷ quái của mình lừa chứng cứ, không ngờ, chứng cứ y nói là bản thân y.
Mã Bằng lau mặt, mũi cay cay, lòng khó chịu như bị khoét mất tim vậy.
Cách hành động đó làm hẳn hiểu ra, đó không phải Dư Tội, đó là Dư Tiểu Nhị.
….. …..
“ Ngông cuồng, ngông cuồng lắm rồi.” Cái bút trong tay sở trưởng Thôi vì phẫn nộ mà bị bẻ gãy làm đôi, liên tục phát sinh chuyện tấn công cảnh sát, hai thành viên đội chống trộm cắp bị trọng thương, còn là lúc loạt bài Săn Trộm còn chưa hết dư âm. Sở trưởng Thôi Ngạn Đạt vượt quá giới hạn của tức giận rồi, ném bút gãy đi, tình cờ thế nào mảnh vỡ rơi trước mặt phó sở trưởng Vương Thiếu Phong:” Tan họp.”
Rồi phất tay bỏ đi luôn.
Phòng hội nghị im phăng phắc, mấy chục cán bộ trung tầng đưa mặt nhìn nhau, cục trưởng cục công an Vương Thiếu Phong như có dao dí sau lưng, không rõ hành động vừa rồi của sở trưởng Thôi là vô tình hay cố ý, mồ hôi ròng ròng. Ông ta vội lấy di động gửi tin nhắn cho lãnh đạo còn trực ở cục hỏa tốc tới hiện trường.
Chuyện tấn công cảnh sát xảy ra, dựa theo quy trình xử lý là lập tức khởi động quá trình ứng phó khẩn cấp, tới hiện trường đầu tiên là đội trọng án, tiếp đó là đốc sát, lần này không ai có thể cản trở được nữa.
Sở trưởng Thôi đi không lâu, thư ký đi vào hội trường, ghé tai Hứa Bình Thu thì thầm, Hứa Bình Thu vội vàng rời chỗ ngồi, vừa vào văn phòng sở trưởng. Thôi Ngạn Đạt vỗ bàn quát: “ Anh thấy chuyện này thế nào? Ba ngày hai vụ tấn công cảnh sát, đều là ở đội chống trộm cắp, lại còn là công thần vụ án sân bay, lại vừa là người mới ... Rốt cuộc là chuyện gì, tôi vừa mới đi về đã nghe toàn tin kinh người, đội chống trộm cắp bị tập thể đình chỉ, lại còn cái gì mà tập thể thoát ly chỉ huy. Vì sao, vì sao, phát sinh chuyện gì khiến các đồng chí ở dưới làm ra hành vi quá khích như thế?”
“ Chuyện này ... tôi không rõ lắm, tôi cũng vừa công tác về.” Tay Hứa Bình Thu vẫn còn run rẩy không ngừng, ông không ngờ Dư Tội hành động cực đoan như vậy, chuyện này không thể không nói có phần lỗi của ông ta, nghĩ tới cuộc điện thoại sáng nay của chàng trai đó, tim rỉ máu:
Sở trưởng Thôi đằng đằng sát khí, nói cũng không còn lưu loát, chỉ tay quát: “ Không thể bỏ qua, không thể chấp nhận được, bọn chúng coi cảnh sát chúng ta là cái gì rồi, muốn làm gì thì làm à … cả ban đốc sát và ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh đều xuống cho tôi, đề cao quy cách thẩm tra kẻ tấn công cảnh sát ... Anh tổ chức, chỉ huy cho tôi … phàm là những kẻ liên quan tới vụ án, đều xử lý nghiêm khắc … không được để máu của đồng chí phải đổ một cách vô nghĩa.”
Hứa Bình Thu kính lễ lui ra, không bao lâu sau toàn bộ sở công an tỉnh vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, các cán bộ tham gia cuộc họp rối rít rời đi, ban đốc sát, ủy ban kỷ kiểm vội vàng tới hiện trường.
Cục trưởng kiêm phó sở trưởng Vương Thiếu Quân vẫn đang nghi thần nghi quỷ về hành động khi nãy của lãnh đạo, muốn tìm cơ hội báo cáo với sở trưởng Thôi đề thăm dò, không ngờ thư ý rụt rè đi ra nói không tiếp, làm ông ta không khác gì rơi xuống hầm băng.