Một cục đá khơi lên muôn tầng sóng, ba ngày xảy ra hai vụ tấn công cảnh sát, đều bị trọng thương, tin tức mọc cánh bay tán loạn khắp nơi, chuyện xảy ra cùng một đơn vị, ai cũng ngửi ra vấn đề.
Phân cục trưởng Ngụy Trường Hà ngồi lặng người trên ghế, ông ta biết, mình xong đời rồi, không ngồi ở vị trí này lâu nữa. Ý nghĩ đầu tiên của ông ta là bỏ chạy, nhưng ra ngoài văn phòng, chẳng hiểu có phải vì chột dạ hay không, ông ta thấy ánh mắt ai cũng nhìn mình rất lạ, chạy ngược về phòng, mồ hôi ướt đẫm tay, run run bấm số điện thoại.
Khổng Khánh Nghiệp đang trên xe tới hiện trường, mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lời xử trưởng Hứa văng vẳng bên tai, lúc đó ông ta còn mang tâm lý cầu may, tưởng rằng chuyện này đã thành định cục, xử lý cho xong đã rồi tính, nhưng ông ta không còn cơ hội sửa sai nữa rồi.
Trời lạnh, quang mây, tuyết đã ngừng rơi vào đầu buổi sáng, một ngày thứ bảy đẹp trời …
An Gia Lộ vừa nghe tin tức thì có cảm giác không lành, cô bỏ việc, vừa nghe ngóng vừa chạy tới bệnh viện. Lạc Gia Long hối hận vô cùng, đáng lẽ không nên cung cấp thông tin bừa bãi cho Dư Tội, hoảng loạn gọi taxi, Đậu Hiểu Ba vừa về tới cơ sở huấn luyện cho nghiệp vụ lại vội vàng tới thành phố, thậm chí cả Đỗ Lập Tài cùng mấy người quen cục chống ma túy cũng không ngồi yên được ...
Lâm Vũ Tịnh vừa rời cầu thang máy thì nhìn thấy Mã Bằng, tóm ngay lấy hắn, giọng lạc cả đi: “ Sao rồi, cậu ấy sao rồi?”
“ Vẫn đang trong phòng cấp cứu, bị chai vỡ đâm vào bụng, miệng vết thương lớn, thương tích rất nặng ... “ Mã Bằng khổ sở đáp:
Lâm Vũ Tịnh chạy về phòng cấp cứu, đột nhiên quay lại chất vấn:” Có phải anh đi cùng với cậu ấy không?”
Mã Bằng gật đầu:” Sáng nay cậu ấy tới tìm tôi.”
“ Vậy khi cậu ấy xảy ra chuyện gì anh ở đâu?” Lâm Vũ Tịnh rơi nước mắt:
“ Ở dưới khách sạn.” Mã Bằng đáp nhỏ, thế rồi chát, Lâm Vũ Tịnh không sao kiềm chế được vung tay tát một cái làm mặt hắn lệch sang bên, nhưng hắn không có chút phản ứng nào:
Lâm Vũ Tịnh chỉ mặt Mã Bằng nghẹn ngào: “ Cậu ấy bị ép thành thế này, là anh dạy cậu ấy, là các người biến cậu ấy thành ra như thế ….”
Khi biết tình tiết vụ án, Lâm Vũ Tịnh đã đoán ra đại khái, cô biết không phải là chuyện ngoài dự liệu, mà là lựa chọn bất đắc dĩ bất lực của một cảnh sát, lấy máu làm chứng, đóng đinh nghi phạm, nước mắt tuôn như mưa, cô không ngờ Dư Tội dùng cách này giải quyết vụ án đã đi vào ngõ cụt.
“ Cô nhầm rồi, cách này tôi cũng không nghĩ ra, nếu không tôi không ngại làm thay cậu ấy.” Mã Bằng không thẹn là đặc vụ lâu năm, cực kỳ bình tĩnh:
Lâm Vũ Tịnh quệt nước mắt:” Xin lỗi, xin lỗi ... Lòng tôi loạn quá, không nên nói anh như thế.”
“ Không sao, tôi cũng muốn tát mình vài cái.” Mã Bằng hít một hơi mắt nhìn về phòng phẫu thuật:” Đáng lẽ tôi nên ngăn cản cậu ấy từ đầu.”
Ngày hôm đó người phẫu thuật rất đông, thế nên gia quyến đợi ở trước phòng phẫu thuật không ít, có điều vẫn không là gì so với số người mặc đồng phục cảnh sát, thỉnh thoảng lại có thêm người tới vội vàng kéo tay người tới trước hỏi thăm tình hình, sau đó hoặc đứng hoặc ngồi nhìn không chớp về cánh cửa đóng kín.
“ Con mẹ nó, sao lại xảy ra chuyện rồi?” Trương Mãnh tới nơi việc đầu tiên là đá Thử Tiêu một phát:
“ Rốt cuộc là sao, cậu nói đi chứ, sao cậu bỗng nhiên lại trốn khỏi bệnh viện?” An Gia Lộ đẩy Thử Tiêu, hai mắt đỏ hoe:
Thang máy lại tinh một tiếng mở ra, là Lưu Tinh Tinh và Lâm Tiểu Phượng, hai đang ở đội bị đốc sát thành phố giam lỏng kiểm điểm, biết tin xô cả đốc sát chạy. Thử Tiêu ôm lấy đội trưởng òa khóc đầy oan ức, Lưu Tinh Tinh xoa đầu an tủi:” Đừng khóc, là tại tôi, lúc quan trọng nhất lại không giúp gì được cho mọi người.”
“ Cậu ấy làm sao rồi?” Lâm Tiểu Phượng hỏi Rậm Lông mắt đỏ hoe rõ ràng vừa mới khóc một trận:
“ Đang truyền máu.” Rậm Lông xụt xịt vừa trả lời là nước mắt lại chảy ra: “Vết thương nặng lắm.”
Thử Tiêu khóc lớn tiếp lời: “ Thằng khốn kiếp ấy đến nhóm máu cũng khốn kiếp, là máu hiếm RH(-), cả đại đội không tìm ra ai có máu tương ứng ... Hu hu hu, đội trưởng, chúng ta làm cái gì vậy? Người thì khai trừ, người thì vào viện ... Nhị Đông vẫn còn nằm đó, Dư Nhi cũng ngã xuống ...”
Là hắn đưa Lý Nhị Đông vào bệnh viện, tự trách không thôi, hôm nay lại đưa thêm một người anh em nữa, khi tới bệnh viện thì đã không còn mạch nữa rồi, nghĩ tới hai người anh em sớm chiều bên nhau nằm đó, khóc nấc lên.
Nước mắt đã khóc hết, người chưa ra.
Im lặng, hành lang dài im phăng phắc, chỉ thi thoảng có tiếng nức nở, hoặc là y ta bận rộn chạy ra chạy vào, mỗi khi có một cái giường bệnh được đẩy ra, đám đông lòng như lửa đốt lại đứng dậy, hỏi ai, nghe đáp án không đúng trông đợi, ảm đạm thêm vài phần.
“ Cậu ấy nhất định qua định ... Nhất định qua được ... Nhất định qua được ...” An Gia Lộ hai tay nắm chặt lấy nhau đặt trước miệng liên tục lẩm bẩm:
Lâm Vũ Tịnh mắt đỏ hoe đứng gần nghe thấy cũng lẩm bẩm: Nhất định qua được.
Hoảng hốt như chỉ ngày hôm qua thôi hai người còn đuổi nhau chạy lên Thiên Long Sơn, dựa lưng ngắm hoàng hôn, cô nhớ tên nhóc nụ cười xấu xa lừa cô vào phòng, kỳ thực cô không ngại, cô sớm sinh nghi rồi, là cô để cho thằng nhóc đó được đắc ý. Thậm chí hết sức vô lý trách móc bản thân, cứ hối hận hôm đó vì sao không đi cùng Dư Tội, nếu đi cùng, có lẽ không xảy ra chuyện gì ...
Đèn chuyển màu xanh, một đám cảnh sát lại ùa tới hỏi: “ Bác sĩ, anh cảnh sát đó làm sao rồi?”
“ Tạm thời cứu được rồi, xuất huyết trong, chỉ muộn chút thôi là không cứu được nữa ... Tuy nhiên cũng chưa phải đã hết nguy hiểm, mọi người đừng quấy rầy, hiện cậu ấy rất yếu, phải ở trong phòng giám sát đặc biệt, hơn nữa máu của cậu ấy rất đặc thù, chúng tôi không đủ, cần nghĩ cách ... Mọi người tránh ra ...”
Đám đông lặng lẽ lùi lại, y tá đẩy giường bệnh rời khỏi phòng cấp cứu, Dư Tội nằm trong đống chăn đêm dày không rõ mặt, y tá chỉnh lại gối, như không hề có chút tri giác nào, chẳng biết bao người xung quanh, lặng lẽ đi qua bên cạnh, An Gia Lộ rốt cuộc không nén được ôm lấy Âu Yến Tử, gục đầu vào vai cô bạn khóc thành tiếng.
Thử Tiêu liên tục quệt nước mắt, méo máo hát một bài quen thuộc:” Người anh em .... Người anh em của tôi, chúng tôi đợi cậu …”
Tiếng hát ngắt quãng kèm tiếng khóc chẳng ra vần điệu gì, Trương Manh hít một hơi hát lớn: “ Người anh em, người anh em của tôi ... Chúng ta ở cùng nhau.”
Hùng Kiếm Phi đấm ngực rống lên:” Lưu manh, côn đồ, con mẹ kẻ nào không phục.”
“ Quan phủ, ác bá, có chó gì mà ghê gớm.”
Thế là cả đám anh em bị cảm nhiễm cùng hát.
Người anh em, người anh em của tôi, chúng tôi đợi anh.
Không gái, không tiền, chúng tôi không chê.
Không nhà, không xe, đều người cùng khổ.
Người anh em, người anh em của tôi, chúng ta ở cùng nhau.
Lưu manh, côn đồ, con mẹ kẻ nào không phục.
Quan phủ, ác bá, có chó gì mà ghê gớm.
Đổ máu, liều mạng, vì sao không để tôi thay anh
Chẳng thể gọi là hát giống như tiếng gào, người lau nước mắt, người nghiến răng nghiến lợi, người không kìm được phấn nộ, đám anh em cùng phát như để phát tiết uất hận trong lòng, bác sĩ dừng bước, không ngăn cản họ, tiếng hát đó như có sức mạnh phấn chấn lòng người, ông ta thấy hai hàng nước mắt chảy ra bên khóe mắt bệnh nhân ....
Lúc này là 15 giờ 40 phút chiều, cách thời gian xảy ra sự cố 3 tiếng 40 phút, khi tin tức viên cảnh sát đã qua cơn nguy kịch, cục trưởng Vương Thiếu Phong đang ở hiện trưởng thở phào, gánh nặng trên vai nhẹ đi nhiều.
Mảnh vụn lấy ra trong quá trình cấp cứu cùng cả chẩn đoán đều bị đốc sát mang đi, Thử Tiêu và Rậm Lông cũng không ngoại lệ, song bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt vân vẫn tụ tập rất đông người, nhìn Dư Tội vẫn bất tỉnh nhân sự, có cả người không quen biết vì nhiệm vụ mà tới lặng lẽ kính lễ.
Không biết từ lúc nào, không biết là ai phát một ca khúc quen thuộc, là bài ca cảnh sát, vào thời điểm này, nó như mang ý nghĩa đặc thù, bên trong người vẫn nằm im mặt bình yên như thể chợp mắt qua một ngày mệt mỏi vì chấp hành nhiệm vụ...
......
Đoạn này bài hát vang lên làm sởn da gà luôn.