“ Giả Nguyên Thanh, đem chuyện trưa nay nói lại lần nữa, chi tiết vào.” Thẩm vấn đã đổi tới nhóm thứ ba đi vào phòng, song vẫn là cùng một câu hỏi:
Giả Nguyên Thanh sớm chẳng còn tí phong độ nào của quan viên tuổi trẻ sĩ đỗ vô hạn nữa, máu tóc thường ngày vuốt kéo ly nếp không lệch chút nào, giờ không khác gì tóc ăn mày lâu không tắm gội, trời mùa đông mà mồ hôi nhẽ nhại, liên tục bị thẩm vấn khiến hắn kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Song hắn biết rõ thời khắc quyết định vận mệnh cả đời mình đã tới, nên tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, đem trưa nay ăn cơm với ai kể ra, nói rất rõ ràng, tới cả mình uống mấy chén rượu cũng nhớ, thậm chí là vẫn nhấn mạnh: “ Đây là hành vi vu oan giá họa, lúc đó tôi không hề phòng bị, y dùng chai rượu đập vào vai tôi, tôi bị đau không giơ được tay lên, sau đó cầm tay tôi đâm chai vỡ vào bụng ... Thật, giờ tôi mới hiểu ra y lại làm thế, y cố tình hãm hại tôi ...”
“ Giả Nguyên Thanh, chớ luôn mồm nói người khác vu oan hãm hại, chuyện còn chưa làm rõ, anh đã xác định tính chất cho nó rồi à?” Thẩm vấn viên tuổi chạc ngũ tuần cắt ngang lời:
Giả Nguyên Thanh run lên, nơi này là chỗ chú trọng chứng cứ, mà hắn không có bất kỳ chứng cứ gì, vì là nơi chiêu đãi lãnh đạo, tất nhiên trong phòng không lắp camera giám sát, thậm chí xung quanh khách sạn cũng rất ít camera, trong phòng khi đó chỉ có hai người.
Nghi phạm là vị phó khu trưởng có thực quyền, mặt mày thanh tú trắng trẻo, rất có khí chát nho gia, là cán bộ trẻ được trong khu đánh giá không tệ, ngay cả thẩm vấn viên cũng không cho rằng loại người này có gan tấn công cảnh sát.
Đó là ấn tượng đầu tiên của các thẩm vấn viên, tất nhiên không bài trừ say rượu mất kiểm soát, hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà nhất thời giận quá mất khôn. Dù sao cái đám người này không thể dùng bề ngoài mà đánh giá được.
E ngay cả Giả Nguyên Thanh cũng chẳng thể ngờ lần này sở công an tỉnh phái ra chuyên gia thẩm vấn giỏi nhất, thêm vào ban đốc sát giám sát toàn bộ quá trình. Tổng cộng bốn tổ, mỗi tổ ba người, dù đối phó tội phạm giết người phóng hỏa chưa chắc dùng tới thế trận này.
Nói cách khác khi nhóm này đi, bất kể trả lời thế nào thì hắn vẫn sẽ còn phải trả lời những câu hỏi tương tự lần nữa.
Chuyên gia lên tiếng tất nhiên là không tầm thường, một vị vừa ghi chép vừa giống như thuận miệng hỏi: “ Giả Nguyên Thanh, theo như anh nói thì anh và cảnh sát viên kia lần đầu gặp nhau?”
Giả Nguyên Thanh vội vã gật đầu, hắn biết điều này quan trọng, chứng minh hai người trước đó không hề có hiềm khích: “ Đúng, đúng thế, chúng tôi không quen biết gì cả, hôm nay y đột nhiên dẫn người xông vào phòng bao chúng tôi ăn cơm, không hề có liên hệ trước.”
Thẩm vấn viên ghi lại, hỏi: “ Vậy khi anh thấy cậu ta, vẻ mặt cậu ta thế nào?”
“ Tôi sợ hãi ... Không phải, rất khủng bố, y hung dữ như muốn giết người.” Bị thẩm vẫn liên tục Giả Nguyên Thanh không khỏi có chút hỗn loạn, lại vội vàng thanh minh: “ Tôi đoán vì chuyện của đội chống trộm cắp xảy ra sự cố không may nên y đổ lỗi lên đầu tôi, sau đó có hành động điên rồ, hòng vu oan cho tôi ...”
“ Hỏi gì thì anh đáp nấy, chớ nói lời không liên quan.” Thẩm vấn viên lạnh lùng cắt lời, quay lại chủ đề: “ Vậy theo anh khai thì khi đó vẻ mặt của cậu ta rất kinh khủng, khiến anh sợ hãi hả ... Theo như chúng tôi hỏi chuyện các đồng chí ăn cơm cùng anh, họ nói cảnh sát viên đó khi đi vào rất khách khí đúng mực, còn lịch sự mời những người khác tránh đi, khi ra ngoài còn bắt tay họ, làm việc rất đúng trình tự.”
Giả Nguyên Thanh luống cuống, thấy mình vì vội vàng rửa sạch hiềm nghi mà nói quá rồi, hơi lúng túng: “ Cái này, cái này … hình như thế.”
Thẩm vấn viên già vỗ vỗ bàn: “ Đúng là đúng, không đúng, đừng dùng từ hình như.”
“ Đúng.”
“ Vậy thì không đúng rồi, anh không thấy vừa rồi anh nói là vẻ mặt cậu ta rất khủng bố cơ mà … được rồi coi như anh nhớ nhầm, vậy là cậu ta rất bình thường, thế rồi đột nhiên xông vào dùng chai rượu đánh anh, thế không phải là trái logic à?”
“ Sự, sự thực là thế.” Giả Nguyên Thanh mồ hôi càng lúc càng nhiều, miệng càng lúc càng khô, lời nói lẫn lộn, hắn càng cố gắng nói thật, nhưng sự thực nghe lại càng giống giả:
“ Vậy thì anh còn bỏ sót một sự thực.” Thẩm vấn viên khác chỉ ra vấn đề: “ Ở hiện trường chúng tôi tìm thấy mảnh vỡ của một cái điện thoại, theo như kiểm tra, trên đó có vân tay của anh, nhưng đó là lại là điện thoại của cảnh sát viên kia, vậy làm sao điện thoại lại bị vỡ? Hai người gặp nhau lần đầu, làm sao lại có vân tay của anh trên đó?”
Chuyện này ... Giả Nguyên Thanh nhớ ra rồi, là hắn nổi giận cướp lấy di động đó đập vỡ, rùng mình một cái, đành thú nhận:” Tôi, tôi làm vỡ.”
Mấy thẩm vấn viên nhìn nhau, đây là điểm mấu chốt, truy hỏi:” Sao lại vỡ?”
Giả Nguyên Thanh chấm mồ hôi: “ Do, do y nói lời khó nghe, làm, làm tôi không kiềm chế được.”
“ Nói gì?”
“ Nói, nói là ... Nói là, hình như, tôi nhớ không rõ ... Khi đó đầu óc tôi hơi chếnh choáng, à, tôi say không nhớ rõ nữa.” Giả Nguyên Thanh chần chừ, nếu nói tiếp thì là liên quan tới anh hắn cùng Mã Cương Lô, nhất thời không nghĩ ra được lý do gì lấp liếm, đương nhiên là dành phải né tránh:
Càng né tránh càng mâu thuẫn, thẩm vấn viên thứ tư lên tiếng, lật lời khai của nhóm trước thẩm vấn được đẩy tới: “ Vậy thì không đúng với lời khai ban đầu của anh, anh nói là không uống mấy, đầu óc rất tỉnh táo, không có chuyện say rượu đả thương người ... ở đây anh đã ký nhận lên lời khai của mình, tức là xác nhận lời khai đó, giờ anh lại nói là uống nhiều nên nổi nóng đập vỡ điện thoại, anh không thấy có vấn đề trong lời mình à?”
“ Tôi, tôi ... Tôi thực sự là không nhớ lắm ... Tôi ...” Giả Nguyên Thanh vỗ đầu, nhận ra mình đang từng chút từng chút một lún vào đầm lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu, muốn nói dối để hoàn toàn thoát thân ngày càng khó:” Thật đấy, tôi bị hãm hại, y cầm chai rượu vỡ tự đâm vào người ... Thật, sao các anh không tin tôi chứ?”
“ Vậy, theo như anh nói thì đây là một kế hoạch được dày công bố trí.”
“ Đúng đúng, đúng là như thế.” Giả Nguyên Thanh vội vàng phụ họa:
“ Giả thiết là anh nói thật, cảnh sát viên kia cố ý cầm tay anh, để vân tay anh lưu lại chai rượu, sau đó tự đâm vào bụng, vu oan anh.” Thẩm vấn viên suy luận:
“ Đúng, chính là thế.” Giả Nguyên Thanh tựa hồ đã nhìn thấy chút ánh sáng cuối đường hầm:
“ Nếu là vu oan, vì sao không tìm nơi khác, mà lại tới chỗ đông người như khách sạn? Nếu vu oan, thì chỉ cần làm qua loa là được ... Thực tế chai rượu vỡ đâm vào người cậu ấy tới 4 cm, cấp cứu hơn hai tiếng, cho tới nay vẫn chưa qua được nguy hiểm. Cảnh sát viên đó mặc ba bộ y phục, cảnh phục, áo len cùng với sơ mi, muốn đâm xuyên qua hết được phải dùng một lực rất mạnh, thế thì không giống vu oan, mà giống tự sát rồi.” Thẩm vấn viên liên tục chỉ ra chỗ mâu thuẫn:
Giả Nguyên Thanh giật mình, đâm sâu thế nào thì làm sao hắn biết được, hắn chỉ nhớ người kia chầm chậm đâm chai rượu vào người, lại còn cười rất quỷ dị, cả đời hắn chưa từng chứng kiến nụ cười nào kinh khủng hơn, nhớ lại còn lạnh người.
Đó là thằng điên, nhất định là thằng điên.
Chỉ là bây giờ người ta tin thằng điên chứ không tin hắn.
.......
Tên nhân vật là Giả Nguyên Thanh nhé, nhưng vì đọc Giả Thanh Nguyên nó thuận hơn nên lúc dịch mình hay bị thuận tay gõ thành Thanh Nguyên.