Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 321 - Q3 - Chương 126: Hồng Nhan Khó Chọn. (1)

Q3 - Chương 126: Hồng nhan khó chọn. (1) Q3 - Chương 126: Hồng nhan khó chọn. (1)

Ba tuần sau, bệnh viện nhân dân, phòng bệch chỉ giành cho cấp bậc lãnh đạo, phòng đơn, bên trong có cả phòng tắm, TV, tủ lạnh mini, bàn tiếp khách, ban công trồng hoa tươi, không kém gì khách sạn. Dư Tội mặc quần áo bệnh nhân, giống như đang thiền, ngồi trên giường dựa vào chăn đệm.

À không phải ngồi thiền, đang chơi đồng xu, chơi tới vong ngã.

Đồng xu từ mé trong cánh tay từ từ đều đặn lăn đi, giống như có bàn tay vô hình thao túng, lăn qua cổ tay, lòng bàn tay, dần dần leo lên ngón tay, sau đó dứng lại.

Đứng rất lâu, giống như dính luôn vào ngón giữa, Dư Tội khẽ cử động, đồng xu lại quay ngược lại, vẫn là tốc độ cực chậm, cực chậm, tới cổ tay thì dừng lại.

"À, thì ra lòng càng tĩnh thì nó càng chậm."

Dư Tội cúi đầu xuống, cách đồng xu rất gần rồi, nhìn rõ từng hoa văn gần như không nhận ra được của đồng xu, chẳng biết nó có từ thời nào, cũng không biết bao người ngộ ra được đạo lý đó.

Cảm tưởng y tìm ra được nguyên nhân Hoàng Tam không làm trộm nữa, đôi mắt tĩnh như nước đọng ấy, khí độ vô uý ấy, sao lại thèm đi làm trộm, thật trớ trêu, khi kỹ thuật ăn trộm luyện tới mức tối cao, nó lại làm người ta không thiết tha trộm cắp nữa.

Phải chăng trong cõi u minh có an bài kỳ diệu?

Vừa nghĩ miên man trong đầu, gần như vô thức điều khiển đồng xu từ cổ tay chạy lên cánh tay, xoay một cái đồng xu lăn xuống mu bàn tay, lại dừng rồi, Dư Tội có thể khiến nó dừng lại bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, đặt bên mắt nhìn ở khoảng cách thật gần.

Thứ y nhìn thấy dường như không phải là đồng xu, mà là bộ mặt kinh hoàng của Giả Nguyên Thanh, suy sụp của Giả Chính Tuân, thấy Giả Hạo Thành bị còng tay dẫn đi ... Y mỉm cười, thấy nụ cười của mình giống của Hoàng lão tặc khi bị bắt.

Đó là niềm vui không ai chia sẻ, giống như y còn nhỏ ném vỡ kính nhà người ta, hay khi đi học thu tiền bảo kê tiêu sài, loại chuyện đó chỉ có thể vui một mình.

Cộc, cộc! Tiếng gõ cửa ngắn, Dư Tội đáp một tiếng, nằm lại giường giữ tư thế bất động, có điều cửa mở ra, đồng xu rơi xuống giường, Lâm Vũ Tịnh mỉm cười xách túi lưới hoa quả đi vào, Dư Tội nhặt đồng xu lên, trong đầu có suy nghĩ quai quái.

Tâm mình còn chưa tĩnh bằng lão tặc, lão ta lên tới đăng phong tạo cực là vì tuổi lão không còn tơ tưởng nữ nhân nữa rồi.

“ Cười cái gì mà gian thế hả?” Lâm Vũ Tịnh tự nhiên vào phòng, ngồi xuống bên giường bệnh, đặt túi hoa quả lên tủ đầu giường, thuận tay lấy quả táo to vừa gọt vừa nhìn Dư Tội. Tên tiểu tặc đã khôi phục được bảy tám phấn rồi, chỉ là luôn có vẻ mặt lấm lét:

Còn không à, y lại cười không đáp, Lâm Vũ Tịnh không để ý, chuyên tâm gọt hoa quả, tùy ý hỏi: “ Cha cậu đâu?”

“ Đi giặt quần áo rồi.” Dư Tội trả lời, cha y đã tới nhiều ngày, luôn ở bên giường bệnh phục vụ y:

“ Cha cậu thật vất vả, vừa làm cha vừa làm mẹ.” Lâm Vũ Tịnh cảm khái:

“ Không phải thế đâu, chị đừng nhầm, ông ấy giặt quần áo cũng như rửa hoa quả ấy, căn bản không bao giờ sạch, từ năm sơ trung thứ ba đều do tôi tự giặt.” Dư Tội xua tay, người cha thiên tài của y tuyệt đối không phải thiên tài giặt quần áo:

Lâm Vũ Tịnh cảm nhận được rõ ràng hôm nay tâm tình Dư Tội tốt lên nhiều rồi, cô gọt táo xong đưa tới, Dư Tội không nhận.

” Sao thế, ăn đi.”

“ A ...” Dư Tội cử động một chút, mặt lập tức tỏ vẻ đau đớn, Lâm Vũ Tịnh vội vàng đỡ lấy, Dư Tội đưa tay trái ra nói:” Đưa tay ra là đau.”

Lâm Vũ Tịnh biết rút chỉ lâu rồi, vẫn cố tình nói:” Vậy thì tay phải.”

“ Á, cũng đau.” Dư Tội đưa tay phải ra, nhăn nhó rất giả, giả tới xúc phạm IQ nhân loại:

“ Nói linh tinh, vừa rồi tôi thấy cậu còn nghịch đồng xu.” Lâm Vũ Tịnh quay đầu nhìn không thấy ai, hạ thấp giọng xuống nói:

“ Nhưng mà vừa rồi không đau.” Dư Tội thều thào nói như hết hơi tới nơi:

“ Đau thì thôi, không ăn nữa nhé.”

“ Nhưng mà tôi muốn ăn.” Dư Tội vươn cổ ra, dùng khẩu khí rất ám muội nói, chẳng mấy khi có cơ hội ở riêng bên nhau, Lâm Vũ Tịnh lườm một cái, gọt thành miếng nhỏ, rất chậm rất chậm, nghịch ngợm như nhử mồi, vừa vào đủ tầm Dư Tội đớp nhanh như cá đớp mồi, đắc ý gật gù:” Ngon quá, thật là ngon.”

“ Vờ vịt.” Lâm Vũ Tịnh cười khúc khích, lại đút cho miếng nữa, đợi lúc vẻ mặt Dư Tội tận hưởng nhất, thình lình hỏi:” Hiện trường là giả phải không?”

Khụ, khụ khụ ... Dư Tội bị miếng táo lọt vào khí quản, ho một tràng dài, ho chảy nước mắt mới nuốt xuôi, cảnh này tương đương nói với Lâm Vũ Tịnh đáp án rồi. Dư Tội ngồi thẳng lên, định biện bạch cho bản thân, thấy Lâm Vũ Tịnh cố dấu nụ cười, đổi thái độ, nghiêm trang nói: “ Là một cảnh sát, chị không nên nói như thế, trái với tố chất nghề nghiệp, chúng ta cần chú trọng chứng cứ, không nên suy đoán linh tinh, đặc biệt là với đồng chí của mình.”

“ Thật đáng tiếc, tố chất nghề nghiệp bị ai đó lợi dụng.” Lâm Vũ Tịnh không biết là nuối tiếc hay là bất đắc dĩ, khẽ đặt tay lên vết thương, thương xót vô kể: “ Đáng không, cái đồ ngốc, thiếu chút nữa cược cả bản thân vào rồi.”

“ Không có chứng cứ là không có chứng cứ ...” Dư Tội kiên quyết không chịu nhận:

Lâm Vũ Tịnh chẳng biết nói gì hơn, lại gọt miếng táo nhỏ nữa để bên miệng Dư Tội. Dư Tội há to mồm cắn cả táo lẫn ngón tay, Lâm Vũ Tịnh rụt lại bị y tóm lấy, ánh mắt nhìn cô hết sức tha thiết, lúc này không cần nhiều lời, hai gương mặt càng lúc càng gần, nhẹ nhàng, môi chạm nhau, nụ hôn mang theo vị táo, làm cả hai ngây ngất.

Cạch, cửa mở ra, Dư Mãn Đường bê chậu rửa mặt đi vào, tức thì trố mắt rơi cả chậu xuống đất, lúc này nửa người Lâm Vũ Tịnh nhoài hẳn lên giường say mê theo đuổi nụ hôn khao khát lâu ngày, nghe tiếng động giật nảy mình, hoảng loạn đẩy Dư Tội ra, Dư Mãn Đường ú ớ:” Tiếp tục, tiếp tục đi ... Nhầm phòng, nhầm phòng.”

Nói xong chạy ù mất.

Dư Tội và Lâm Vũ Tịnh nhìn nhau phì cười, không đến mức xấu hổ, nhưng mà Dư Tội muốn tiếp tục thì không còn cơ hội nữa rồi, Lâm Vũ Tịnh cười khanh khách né tránh không cho y toại nguyện, đứng dậy nhặt quần áo vừa gặt.

“ Úi chà chà, úi chà chà ...” Dư Mãn Đường vuốt ngực thở liên hồi, mồm thì cười muốn lệch luôn rồi: “ Thằng con mình giỏi thật đấy, còn chưa mua nhà đã dụ dỗ được khuê nữ nhà người ta rồi.”

Chạy được một quãng, lại muốn quay về nhìn trộm, nhưng không dám, sợ phá hỏng chuyện tốt của con trai, cô nương đó tới mấy lần rồi, ấy vậy mà mình chẳng nhìn ra nhỉ? A đúng rồi, Dư Mãn Đường vỗ tay, cô nương đó cao như vậy, vừa vặn bù đắp cho con trai mình, tương lai cháu mình nhất định khá hơn cha nó.

Càng nghĩ càng cười không kiểm soát được, cho tới khi có người hỏi:” Chú Dư, sao chú lại ở đây?”

“ À, không sao ... Á .. Tiểu Lộ, cháu ...” Dư Mãn Đường vừa nói được một nửa thì giật nảy mình, lại là cô gái nữa, cũng mặc bộ cảnh phục chính thức, đồ may sẵn mặc lên người cô gái này như là thủ công, đường cong lưu loát không che đậy được, lông mi dài và cong, chiếc mũi đẹp như ngọc, và đôi môi mọng như cánh hoa tôn lên vẻ đẹp kiêu sa lộn lấy.

Í, nhớ rồi, cô bé xinh xắn này tới cũng đây mấy lần rồi, mọi khi không nghĩ gì đâu, nhưng hôm nay vừa chứng kiến cảnh kia khó tránh được liên tưởng linh tinh. Chết chết, lỡ vào mà thấy hai đứa chúng nó hôn hít sờ soạng nhau thì hỏng chuyện, lòng tuy hoảng nhưng bản sắc gian thương cứu nguy, nói to: “ Dư Nhi, Tiểu Lộ tới thăm con này ... Đi đi cháu, nó trong phòng ấy.”

“ Cám ơn chú ạ.” An Gia Lộ hết sức lễ phép khom mình chào, đi về phòng bệnh:

Bình Luận (0)
Comment