Gần tới trưa Lâm Vũ Tịnh mới đi, Lão Dư rất ân cần giữ lại ăn cơm mà không được, đoán chừng là còn chưa quen đối diện với ông. Người vừa đi một cái, Lão Dư mang cơm tới cho con trai, Dư Tội hôm nay có vẻ khẩu vị tốt lắm, ăn ngon lành, chỉ là phát hiện chuyện lạ:” Sao cha cứ nhìn con lạ thế?”
“ Còn hỏi sao à? Hai đứa dính lấy nhau, khiến cha phải đứng ở ngoài mấy tiếng.” Lão Dư trách móc:
“ Hì hì, con xin lỗi.” Dư Tội hơi xấu hổ, hai người gần ít xa nhiều, cứ gặp nhau là không kiềm chế được:
“ Không sao, đứng thêm vài tiếng nữa cũng được.” Dư Mãn Đường cười rách miệng, hỏi: “ Này con trai, rốt cuộc là cô nào?”
“ Cô nào làm sao?”
“ Mày hỏi thừa đấy à?” Dư Mãn Đường vung tay lên, suýt nữa theo thói quen đánh thằng nghịch tử một phát:
Dư Tội không trả lời, vừa ăn vừa nói:” Vậy thì cha nhìn trúng ai?”
“ Mày càng nói thừa, cha nhìn trúng thì người ta theo cha mày à?”
Dư Tội bị một câu chết sặc, vừa vỗ ngực vừa uống nước cho xuôi cơm, thế mà cha cũng nói ra được: “ Không dễ đâu cha, ai bảo cha sinh ra con ưu tú như thế, để bây giờ mỹ nữ tranh nhau lấy lòng, làm con không biết chọn ai, cha giúp con tham khảo ... chị Vũ Tịnh cao ráo đầy đặn, An An thì hoa nhường nguyệt thẹn, Yến Tử thì hoạt bạt hiếu động, Văn Quyên cần cù chịu khó, đều không tệ, cha nói phải chọn ai?”
Đó là toàn bộ các cô gái tới thăm y những ngày qua, à, đương nhiên không dám tính Lâm Tiểu Phượng, y đem ra khoe khoang một phen, không ngờ Dư Mãn Đưởng hời hợt tương một câu: “ Mày đúng là thằng ngốc, dễ vậy mà phải nghĩ, cứ đưa lên giường hết một lượt đã, tương lai chọn ai thì cũng không lỗ.”
Dư Tội nghẹn thêm lần nữa, hồi lâu mới nuốt được miếng cơm xuống, giơ ngón cái lên: “ Cha thật là anh minh.”
“ Không anh minh làm sao sinh ra đứa con thông minh như mày.” Dư Mãn Đường cực kỳ đắc ý:
Hai cha con cười gian, vẻ mặt giống nhau y hệt, nói chuyện một lúc thi thoảng phát hiện con trai nhăn mặt một cái, biết vẫn còn đau, Lão Dư thương vô cùng:” Đội chống trộm cắp chỉ bắt trộm vặt thôi, thế mà mày với Nhị Đông đều bị thương nặng như thế.”
“ Không may thôi cha, đi đường còn bị gạch rơi vào đầu mà.” Dư Tội trả lời qua loa:
“ Ý cha là, sao bị thương mà chẳng được phát đồng nào an ủi thế, cha xem trên TV, cảnh sát bị thương một cái, úi dà, toàn là lãnh đạo bắt tay, cô nương tặng hoa, TV phỏng vấn, ai như mày. Nếu không phải có mấy cô bé tới thăm kể lại chuyện, cha lại tưởng mày đi đánh nhau với người ta bị thương.” Lão Dư kêu oan uổng thay con tai:
Chuyện này không hay ho gì, Dư Tội đoán chừng là trong cục đang cố gắng áp xuống để giảm thiểu ảnh hưởng, dù sao liên quan tới rất nhiều người ở phân cục, chi cục làm ô dù cho tội phạm, lên TV không phải bung bét hết à: “ Vinh dự đều là hư ảo, cha còn để ý tới nó sao?”
“ Thì phải có tí thực chất, ví như thăng lên cục trưởng, phó cục trưởng gì chứ.” Lão Dư đầy kỳ vọng:
“ Đâm một phát lên cục trưởng phó cục trưởng thì người ta xếp hàng bị đâm đầy cha ơi ...” Dư Tội dở khóc dở cười:
“ Nhưng mày bị đâm rồi thì phải có lợi ích thiết thực, này Dư Nhi, mày phải biết tranh thủ hiểu chưa, đừng có mà hiền lành quá. Dù phải đạp lên đầu người ta cũng phải làm, huống hồ mày xứng đáng, thế nào sau này phải để người ta xưng hô mày có chữ trưởng. Đừng để giống cha, cả đời chỉ làm gia trưởng, mà đi họp gia trưởng toàn là nghe mắng thay mày, chả tác dụng gì ... Cha không tin, mày giỏi như thế, lập công bị thương, lãnh đạo mù mắt hết cả ... Mả cha chúng nó, định quịt phần của con ông à, ông đi tìm chúng nó nói chuyện.” Lão Dư vỗ đùi tức giận, có vẻ rất nóng lòng gán chữ "trưởng" lên đầu con trai:
Dư Tội cười gượng gạo, lúc này mới sợ, y không mấy bận tâm tới bộ cảnh phục này, nhưng nếu tiếp đó khiến cha thất vọng, vậy thì y có tội lớn.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Dư Tội bảo cha về nhà nhưng Lão Dư không yên tâm, chuyện làm ăn ở Lâm Phần có dì Hạ quản lý, không thành vấn đề, Dư Tội kiên trì muốn cha về, Lão Dư nhất định không, hai cha con quay sang cãi nhau.
Chợt có tiếng gõ cửa, Lão Dư ra mở cửa, mắt lồi ra, lại là cô nương xinh đẹp nữa, thất kinh quay đầu hỏi:” Con à, đây là ai? Rốt cuộc mày có mấy bạn gái?”
“ Con có quen đâu, cô là ai?” Dư Tội ngẩn ra:
Cô gái kia mỉm cười, nụ cười nghề nghiệp, hỏi bệnh nhân, đưa tới bảo Dư Tội ký tên. À, hiểu rồi, có người thăm hỏi tặng hoa, vừa ký tên mới nhận ra đối phương không đề lại tên, đang định hỏi thì lại tới người nữa, cũng là tặng hoa.
“ Vớ va vơ vẩn, mang đồ ăn tới có phải thực tế không, làm thứ vô dụng.” Lão Dư lẩm bẩm cầm bát đi rửa:
Bó hoa thứ nhất không hiểu là ai, có điều hoa cẩm chướng làm Dư Tội nhớ tới Hán Gian, không vì nguyên nhân nào khác, trong toàn bộ số bạn học chỉ có hắn là thích phong cách tiểu tư sản, nếu là anh em khác thì là chân giò hay gà khô rồi. Tên này mở công ty, không làm cảnh sát, trước kia đám Trương Mãnh còn chỉ trích, qua sự kiện lần này lại thấy đó là may mắn.
Nhưng bó thứ hai thì không hiểu rồi, lật xem thiếp gửi kèm, không có tên, chỉ có hình, một cái ngón tay, bên trên là đồng xu, rỡ cả bó hoa ra cũng không phát hiện ra gì khác, hoa màu trắng tang tóc, Dư Tội không biết tên, nhưng đem hoa này tặng người bệnh, y có cảm giác không lành, toàn thân nổi gai ốc.
Vội vàng lấy điện thoại gọi Mã Thu Lâm, rất nhanh chứng thực được suy đoán của mình, trong điện thoại Mã Thu Lâm nói, hai ngày trước Hoàng Giải Phóng qua đời trong bệnh viện.
..... ........
Sở công an tỉnh Sơn Bắc cách cục công an thành phố Đại Nguyên không xa, đi xe mười phút là tới, đây không phải là chuyện tốt, đừng nói là ở cục, dù là phân cục hay đồn công an, xảy ra chút chuyện thối tha gì là lập tức truyền bá xôn xao trên tỉnh.
Hai tuần qua hai vụ án tấn công cảnh sát liên tiếp đã thành kỳ văn trong giới cảnh sát, đương nhiên đa phần là chỉ trích gian thương quan viên không coi kỷ cương pháp luật vào đâu, cảm khái thói đời, làm người tốt khó, làm cảnh sát tốt càng khó v...v... Kỳ thực với đại đa số người mặc cảnh phục đi làm theo giờ mà nói, câu chuyện này không có mấy sức sống, lan truyền không lâu bị mấy scandal tình ái nào đó át đi, căm phẫn chỉ là mang tính ngẫu nhiên.
Nhưng Hứa Bình Thu thì cứ đau đáu trong lòng, hai vụ tấn công cảnh sát làm rõ ràng, địa bàn hai phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, Bắc Doanh, phá được ba băng nhóm chuyện trộm cắp xe đạp quy mô toàn thành phố, chiến quả không nhỏ. Không tưởng tượng được một cửa hiệu xe đạp điện chính quy của Giả Chính Tuân, sau lưng làm cái trò trọm gà bắt cho thành sản nghiệp lớn như vậy. Quay đầu nhìn lại thì thấy đây là vụ án quá mức đơn giản, Giả Hạo Thành ngang nhiên trắng trọn mua đồ ăn cắp, chỉ cần tra một chút thôi cũng kéo hết cả tập đoàn tội phạm này ra, vậy mà bưng bít bốn năm năm trời.
Lại bị tắc đường rồi, lái xe bóp còi bất an quay lại nhìn lãnh đạo, may mà lãnh đạo không để ý. Trước mắt đã thấy biểu tượng của cục công an thành phố, phát hiện cửa số xe bị hở, lái xe cẩn thận điều khiển đóng lại, cái mùa này, sương mù xuống rất dày, thứ này độc lắm, người đi đường ai nấy đeo khẩu trang, bước chân vội vã.
“ Buổi trưa không cần đón tôi, tôi và chiến hữu cũ ôn chuyện xưa một chút.” Hứa Bình Thu đột nhiên dặn một câu:
“ Vâng ạ.” Lái xe không hỏi nhiều, xe nhích từng chút một:
May cũng gần rồi, Hứa Bình Thu bảo lái xe đi về, tự mình xuống xe đi vào cục công an, sắp tết Dương Lịch, vậy là lại năm nữa hồ đồ trôi qua, nhìn đơn vị từng công tác, khó nói rõ cảm giác là gì.
Hứa Bình Thu tới tìm một người, hi vọng người này có thể giúp ông khuyên giải Dư Tội, tránh tai họa sắp tới ….
.......
Dư Tội chả là cái đinh gì, Lão Dư bá đáo hơn hẳn ấy chứ =))