Hứa Bình Thu đi thẳng vào tòa nhà cục công an thành phố, không dùng thang máy, theo cầu thang bộ lên tầng thượng. Do ngồi văn phòng, ngồi xe nhiều quá, Hứa Bình Thu cứ có cơ hội là tranh thủ đi bộ tránh xương cốt bị mục, đi hết hành lang dài tới một cái góc bị lãng quên, có rất nhiều người quen của Hứa Bình Thu.
Đẩy cửa vào một cái tiếng gọi Lão Hứa, xử trưởng Hứa vang lên không ngớt, là một nhóm cảnh sát già, trên 50 gần 60 cả rồi, người uống trà, người tán gẫu, còn có người làm chuyện mà giờ rất ít người còn làm, đọc đọc báo giấy, còn có cả mấy chỗ trống, căn bản không thèm đi làm luôn.
“ Đừng hút thuốc nữa, đã tuổi này rồi.”
“ Lão Ngưu, anh được chi đội hình sự thuê lại phải không, lương khá chứ?”
“ Họ Uông kia, lờ tôi đi đấy à, con trai bao giờ cưới, uống rượu mừng không thiếu tốt được đâu.”
Hứa Bình Thu ở chỗ này không khác gì cá gặp nước, trò chuyện tán gẫu với những người anh em mấy chục năm, hỏi han chuyện nhà cửa con cái, ở đây chẳng phải để ý tới hình tượng hay thân phận gì cả, đương nhiên rồi, nếu mà để ý thì bọn họ cũng chẳng bị ném vào cái góc bị lãng quên này.
Ngồi một lúc Hứa Bình Thu gõ gõ bàn của Mã Thu Lâm:” Đội trưởng Mã, đừng xem nữa, có cái gì mà xem.”
Mã Thu Lâm đang chuyên chú xem báo chưa nói gì thì đã có người thuận miệng xen vào: “ Ài, xử trưởng Hứa, xem này ở đây nói tỉnh bên làm một cái nhà điều dưỡng cho cán bộ già, về hưu rồi có thể tới câu cá, trồng trọt ít rau quả. Tỉnh ta không bằng thì chí ít phải tổ chức câu lạc bộ cán bộ già cho chúng tôi ít kinh phí đi tham quan, giải trí, khiêu vũ gì đó chứ, TW đang đề xướng làm phong phú cuộc sống người già mà.”
“ Đúng thế, xử trưởng Hứa, cung cấp thêm ít kinh phí cho chúng tôi đi.”
Hứa Bình Thu cười nhạt:” Đừng mơ, muốn kinh phí ăn chơi à, đến tuyến đầu còn chưa đủ, với lại cả đám lão già rồi, còn chơi bời cái gì nữa chứ.”
“ Xem xem, ăn nói kiểu gì thế, làm lãnh đạo một cái là trở mặt ngay được, đợi anh lui về tìm chúng tôi, chúng tôi đi chơi không gọi anh đâu.” Lại ông già nữa uy hiếp:
Hứa Bình Thu mắng lại vài câu, gọi Mã Thu Lâm:” Ra ngoài thôi, đội trưởng Mã, tôi thực sự không chịu nổi họ, vừa thấy là muốn đánh người.”
Mã Thu Lâm cười đứng dậy, hai người rời đi trong tiếng cười của đám cảnh sát già, khép cửa lại nói: “ Công tác cả đời chỉ cò hơn một năm qua ở nơi này là thoải mái nhất.”
“ Ai nói là không đâu, đợi lui về tuyến hai, tôi cũng tới đây làm bạn cũng các anh ... Bàn bạc nhau đi dã ngoại, câu cá, leo núi gì đó.” Hứa Bình Thu cười ha hả, đúng là rất hâm mộ:
“ Xử trưởng Hứa cất công tới tận nơi này có chuyện gì, đừng có mà kéo tôi vào tổ chuyên án nào nữa nhé, thần kinh tôi không chịu nổi nữa đâu, giờ cứ nghe thấy tiếng còi cảnh sát là không ngủ được, chẳng khác gì tội phạm bỏ trốn.”
“ Chỉ có chút chuyện vặt .... À anh biết chưa? Hoàng Giải Phóng không đợi được ngày ra tòa đã qua đời rồi.” Hứa Bình Thu chợt hỏi:
“ Biết, hai ngày trước rồi, tôi còn tới cả bệnh viện mà.”
“ Anh và ông ta thân thuộc lắm sao? Tôi nghe nói khi ông ta ngồi tù, anh năm nào cũng tới thăm.”
Mã Thu Lâm thoải mái gật đầu: “ Đúng mười ba lần tính cả lần đón ông ta ra tù.”
“ Tôi xem qua vụ án của ông ta, nhiều điểm nghi vấn lắm.”
“ Phải, thời kỳ nghiêm đả, đại bộ phận đều có điểm nghi vấn mà.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hứa Bình Thu nhìn khuôn mặt hết sức bình thản của Mã Thu Lâm, tựa hồ không hiểu:” Đó có lẽ là vụ án oan sai, anh tới thăm ông ta là vì áy náy phải không?”
“ Án thì sai, tội thì đáng, còn áy náy thì không.” Mã Thu Lâm trả lời đơn giản đủ ý:
“ Thế thì tốt, vậy chúng ta có thể bàn bạc một chút rồi.” Hứa Bình Thu tựa hồ đàm thoại còn lựa chọn:
Mã Thu Lâm cười, đôi với chuyện năm xưa mình xử lý Hoàng Tam, ông ta tin rằng nếu đặt vào tay Hứa Bình Thu, có khi họ Hứa này còn làm vô sỉ hơn: “ Vậy tức là anh tới đây không phải truy cứu trách nhiệm của tôi hả?”
“ Nếu tôi truy cứu thì anh nói gì?” Hứa Bình Thu hỏi ngược lại:
“ Ha ha ha, chứng cứ xác thực, đúng trình tự, không thẹn với lòng.” Mã Thu Lâm cười ha hả:
“ Vậy nếu nói riêng với nhau thôi thì sao?”
“ Có chút đồng tình với ông ta, sao ra thì chúng ta còn hèn hạ hơn ông ta.” Mã Thu Lâm khẽ lắc đầu:
Hứa Bình Thu không phải định truy cứu sâu, chỉ là mượn đề tài mà nói:” Vậy tôi muốn thỉnh giáo vụ án khác, vụ án tấn công cảnh sát, nghi phạm Giả Nguyên Thanh và người bị hại Dư Tội, đừng có chối là anh không biết, hai người rất hợp khẩu vị.”
“ Ài, anh biết rồi lại còn cứ tới hỏi khó tôi làm gì chứ?” Vẻ mặt Mã Thu Lâm không thay đổi nhiều, cho dù ông ta không tiếp xúc với vụ án này, không biết Dư Tội sao làm được điều ấy, nhưng ông ta vẫn tự có nhận định của riêng mình, chàng trai đó có chút giống với ông ta ngày nào:
“ Đội trưởng Mã, hôm nay tôi tới đây chính là vì chàng trai này, tôi luôn cho rằng cậu ta là nhân tuyển làm đặc vụ tốt nhất, cậu ta sinh ra là để tồn tại ở nơi mập mờ giữa lằn ranh hắc bạch. Chỉ có ở đó thì cậu ta phát huy được hết tài hoa của mình, tôi cho cậu ấy cơ hội, nhưng cậu ta nhiều lần từ chối, thà bỏ cấp bậc xuống đội ngũ cảnh viên bình thường nhất, khi thấy cậu ta vui vẻ ở đội chống trộm cắp, tôi gần như từ bỏ rồi ... Nhưng bây giờ tôi nhận ra, tôi phạm sai lầm, dù là đặc vụ xuất sắc nhất trong tay tôi cũng chưa chắc làm tới mức cậu ta.” Hứa Bình Thu đứng lại dưới cây cổ thụ ở cái góc ít người qua lại, có ghế đá, còn bồn hoa, là sân vườn nho nhỏ thế nhưng chẳng mấy khi có ai tới đây nghỉ ngơi:
Mã Thu Lầm suy đoán ý đồ của Hứa Bình Thu:” Anh muốn tôi khuyên nhủ cậu ấy làm đặc vụ à ... Nói thẳng nhé, tôi không muốn làm việc ấy đâu.”
Đương nhiên là không muốn, tầng quản lý trong cái tòa nhà kia có mấy ai từ tuyến đầu đi lên, đều là xuất thân từ văn phòng, tuyến đầu với bọn họ mà nói là truyền thuyết khủng bố, mà đối với người tuyến đầu, đặc vụ cũng là truyền thuyết, nếu không ở hoàn cảnh đặc thù ai muốn làm việc ấy?
Hứa Bình Thu nhìn chiến hữu cũ, trong đôi mắt lửa ngươi vàng nhìn thấu trộm cắp so với trước kia thêm chút căm ghét thế tục, đó là tích lũy của mấy chục năm làm cảnh sát, thở dài:” Tôi làm thế là để bảo vệ cậu ấy, cũng là để thành toàn cho cậu ấy.”
“ Bảo vệ?”
Hứa Bình Thu không nói nhiều, chỉ về phía văn phòng cục trưởng, kiêm phó sở trưởng Vương Thiếu Phong, vụ án vừa qua, nếu không phải trên tỉnh còn chú ý ảnh hưởng thì không chỉ dừng lại ở chi đội trưởng. Nói ra Khổng Khánh Nghiệp khá oan ức, hắn không dánh dáng gì tới anh em họ Giả, vì một cú điện thoại của lãnh đạo mà đứng nhầm chiến tuyến, sau đó sai càng thêm sai.
Mã Thu Lâm tức thì hiểu ra chút gì đó, lại là chuyện đấu đá nội bộ vô nghĩa, càng căm ghét hơn: “ Thì sao nào, chẳng lẽ cục trưởng thì có thể ngang nhiên hạ lệnh tước đoạt cảnh tịch của cậu ta?”
“ Cái đó thì không, nhưng mà lãnh đạo muốn hãm hại cấp dưới thì thủ pháp tinh diệu hơn tội phạm nhiều.”
Mã Thu Lâm giật mình, chỉ là còn chút không tin: “ Có thể thế sao? Cậu ấy chỉ là cảnh sát cấp bậc thấp nhất, còn ông ấy là cục trưởng kiêm phó sở trưởng, cách nhau quá xa, chắc gì người ta đã để ý.”