Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 325 - Q3 - Chương 130: Thủ Đoạn Lãnh Đạo. (2)

Q3 - Chương 130: Thủ đoạn lãnh đạo. (2) Q3 - Chương 130: Thủ đoạn lãnh đạo. (2)

“ Với hiểu biết của tôi về Vương Thiếu Phong, bình thường ai làm ông ta chướng mắt, ông ta sẽ dồn gánh nặng lên vai, cho tới khi đè bẹp người đó. Hoặc là điều tới một cái nơi sơn cùng thủy tận, làm người ta cả đời làm cảnh sát nhỏ, muốn về không được. Hoặc là giao cho vụ án mẫn cảm, chỉ bất cẩn một chút là vận mệnh xử phạt chịu trách nhiệm giáng xuống, ngồi ghế lạnh uống trà cả đời ... Đó chỉ là người khúc mắc rất nhỏ với ông ta thôi đấy, tôi chứng kiến không ít rồi.” Hứa Bình Thu mặt u ám: “ Còn Dư Tội, chuyện này ngang bằng với việc tát cho ông ta một cái, tôi không rõ người bạn học cũ này sẽ làm gì cậu ta.”

Còn không à, khi vụ việc vừa phát sinh, Cục trưởng Vương phái đốc sát tới khống chế đội chống trộm cắp thì Dư Tội cầm đầu thoát ly chỉ huy, sau đó chuyện mỗi lúc một lớn, đủ tin đồn râm ran truyền đi. Khi bắt được hung thủ rồi, tưởng thế là có thể khép lại việc này, cưỡng ép hạ lệnh thả nghi phạm bị bắt, nào ngờ chuyện sau đó càng vượt kiểm soát, khiến từ chi đội xuống phân cục không ít chính phó cấp bị mất chức. Cả đường dây này là đích hệ của Vương Thiếu Phong rơi rụng không ít, làm ông ta khó tránh khỏi ảnh hưởng, sự việc sở trưởng Thôi không tiếp ông ta cho thấy rồi.

Chuyện này bao nhiêu người được đề bạt, riêng Dư Tội bị gạt qua bên, thậm chí thăm hỏi, phủ tuất cũng không có, cho thấy sự hẹp hòi cùng cực của Vương Thiếu Phong.

“ Để tôi thử, cậu ta còn quá trẻ, nếu để bị đả kích thành như tôi thì bị cuộc đời bị hủy mất.” Mã Thu Lâm không muốn can dự loại chuyện thối nát này song phải thỏa hiệp.

“ Cám ơn đội trưởng.” Hứa Bình Thu trịnh trọng bắt tay, rốt cuộc có người cảm thông được với ông ta:

Cùng lúc đó ở văn phòng cục trưởng trên tầng 5, Vương Thiếu Phong đang nhíu mày đọc hồ sơ của đội phòng chống trộm cắp, đọc từ đội trưởng cho tới hiệp cảnh, không thiếu một ai, đọc xong lật lại hồ sơ, lấy ra một bản xem.

Họ tên Dư Tội, tuổi 22, ảnh chụp trên hồ sơ như chụp người chết, ít nhất trong mắt Vương Thiếu Phong là như thế. Một tên cảnh sát hạng bét, thứ tép riu mà ông ta dí một ngón tay là chết bất kỳ lúc nào, chỉ cần làm theo phép công thì riêng tội kháng lệnh đủ khai trừ mười lần, vậy mà với quyền lực lớn trong tay như thế, ông ta nhất thời chưa thể làm gì được cái thứ ruồi nhặng vo ve trước mắt này.

Sở trưởng Thôi thi thoảng lại hỏi tới tiến trình xử lý vụ án tấn công cảnh sát, còn rất quan tâm tới công tác gây dựng lại đội chống trộm cắp, theo cách xử lý thông thường. Người bị thương dù không có cống hiến đều được thăng cấp, để cổ vũ sĩ khí, nhưng tên cảnh sát nhãi nhép đó, không ta muốn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cũng không được.

Thăng chức à, cái loại cảnh sát tầng chót mà coi thường quyền uy cấp trên, không giết gà dọa khỉ, chẳng biết sẽ có bao nhiêu kẻ học theo, lần này uy tín ông ta bị tổn thất không ít, nếu nương nhẹ sợ sau này kẻ khác học theo chống đối trèo lên đầu lên cổ.

Vương Thiếu Phong tiềm thức tự thuyết phục bản thân làm thế là vì tính thuần khiết của tổ chức, thứ sâu hại đó không đủ tư cách đừng trong hàng ngũ vinh quang này.

Nhưng chèn ép, chưa thể, giờ các phía đang coi trọng cao độ, đám người mù mắt không rõ vụ án kia, đang coi thằng nhãi đó là anh hùng, nhưng Vương Thiếu Quân biết, chắc chắn có mánh khóe bẩn thỉu, nếu không làm sao đường đường vị phó khu trưởng lại đi đâm cảnh sát suýt chết, tuyệt đối không thể nào.

Con người là thế, chỉ nhìn cái sai của người khác, không tự nhìn lại bản thân thế nen trong mắt cục trưởng Vương lúc này, Dư Tội là thứ sâu bọ cần loại khỏi tổ chức.

Chuyện này ông ta gác lại quá lâu, thế nào cũng gây chú ý, không thể không tỏ thái độ, nhắc điện thoại gọi thư kỳ lên, sau đó làm vẻ mặt uy nghiêm chính trực bố trí:” Tiểu Phó tăng ca chút, viết bài báo nội bộ về đồng chí Dư Tội ... Đối với cảnh sát cơ sở dám vượt qua nghịch cảnh, kiên trì bất khuất, phải biểu dương, dựng lên tấm gương đề cao tinh thần này trong hệ thống ... Đại khái ý tứ đó, đặc biệt cậu ấy năm nay mới gia nhập lực lượng cảnh sát càng đáng quý ... Đúng rồi, đem phân phối lực lượng cảnh sát xã thị trấn kỳ mới nhất cho tôi xem.”

Thư ký vâng một tiếng, không bao lâu sau đi rồi quay lại, hai bản cả điện tử lẫn văn bản đều giao lãnh đạo. Vương Thiếu Quân xua tay đuổi thư ký đi, mặt tức thì biến đối, méo mó vặn vẹo, cơ hàm bành ra cho thấy răng ông ta đang nghiến rất chặt, ông ta tìm kiếm, tìm chỗ xa nhất, hẻo lánh nhất, nơi mà cả đời không cách nào ngoi lên được, nơi đó là nơi nào ...?

Không lâu sau thư ký lại vội vàng chạy vào phòng cục trưởng, lấy một bản văn kiện bố trí nguồn lực cảnh sát xã thị trấn, do đích thân cục trưởng sửa chưa, bảo hắn giao cho mấy vị cấp phó ký tên.

Không bao lâu sau trên mạng nội bộ xuất hiện một công cố chính thức.

" Thông báo bổ nhiệm cảnh vụ các cấp xuống xã thị trấn rèn luyện”, mọi năm thì đây là cơ hội cho nhân viên văn phòng xuống dưới dát vàng lý lịch, từ khoa viên bình thường, điều xuống dưới sẽ được lên phó khoa, chính khoa, đây là con đường thăng tiến tất yếu, nhưng lần này có một cái tên vang danh giới cảnh sát toàn tỉnh.

Đồng chí Dư Tội, bổ nhiệm làm phó đồn trưởng đồn công an xã Dương Đầu Nhai (Chủ trì công tác).

“ Ặc ...” Lưu Tinh Tinh bị sặc nước trà, một nửa kẹt trong cổ họng, một nửa phun vào màn hình vi tính, mấy ngày qua cứ đi làm là vào mạng nội bộ xem thông báo. Cuối cùng cũng thấy tên Dư Tội rồi, được thăng lên cấp phó khoa, thêm vào dòng chủ trì công tác, trong nghề vậy là ghê gớm lắm, bởi vì chức vị nhìn thì nhỏ, song là hàng ngũ lãnh đạo, sau này thăng chức cũng tính từ cấp lãnh đạo tính lên. Nói nôm na Dư Tội đã thoát khỏi tầng lớp cảnh sát quèn rồi, chứng tỏ tổ chức muốn trọng điểm bồi dưỡng.

Chưa từng có, chuyện chưa từng có.

Hai mắt Lưu Tinh Tinh sáng lên, lau khô nước, kích động tới đi qua đi lại, đeo chức xuống nông thông đa phần là công tác đã có thành tựu, là vinh dự mà chỉ cán bộ dự bị để đề bạt mới có, còn Dư Tội vào nghề chưa được một năm đã có vinh dự này tất nhiên là ngoại lệ chưa từng có. So với Lý Nhị Đông và Nghiêm Đức Tiêu đề bạt lên làm phó chủ nhiệm chỉ được cái danh không có tăng lương tăng bậc, hiển nhiên là cao hơn không ít.

“ Xã Dương Đầu Nhai ở đâu ?” Lưu Tinh Tinh phấn chấn lật xem bàn đồ, sao lại không có, nhiều quá, thế là gõ vi tính tìm kiếm, lóng ngóng mổ cò nhập địa danh, tức thì chấn kinh nuốt lưỡi vào bụng.

Theo bản đồ vệ tinh, cách thành phố Tấn Trung 79 km theo đường chim bay, lộ trình gần nhất là 134 km, giao giới với núi Lữ Lương, nhìn từ bản đồ về tinh có thể thấy đó là khu vừng núi non liên miên.

Không đúng, làm gì có kiểu vinh dự nào thế này?

Vui mừng trong lòng Lưu Tinh Tinh dần chuyển hóa thành phẫn nộ không thể kiềm chế, cầm cốc trà đập vỡ tan tành. Vì hắn hiểu ra, Tiểu Dư không phải được thăng chức, mà là bị lãnh đạo đá đi, bị đả kích, càng giỏi càng ném ra thật xa. Mà sự kiện lần này, hắn cũng đếm được đụng chạm tới không biết bao người, Tiểu Dư đi chuyến này, e chỉ có đi không có về.

Hắn muốn giúp, nhưng không giúp được, chỉ biết ngồi bần thần ở đó, giống như mỗi ngày thấy vô số chuyện bất bình chướng tai gai mắt, đại đa số chỉ có thể im lặng, im lặng lâu thành chai sạn trơ lỳ, nhưng lần này hắn không ngồi yên được, lên xe phân cục, tới thẳng bệnh viện.

Mặc dù không biết mình có thể giúp gì, nhưng không thể ngồi trơ ra như thế, chợt nhớ ra một người trên đường gọi điện cho Hứa Bình Thu ...

Bình Luận (0)
Comment