Bệnh viện nhân dân tỉnh Sơn Bắc, Lạc Gia Long vội vội vàng vàng tới nơi gặp ngay Thử Tiêu và Lý Nhị Đông gần như là chân trước chân sau, Lạc Gia Long hỏi gấp:” Xem thông báo trên mạng nội bộ chưa, Dư Nhi bị điều tới Dương Đầu Nhai rồi.”
“ Xem rồi, không phải chúng tôi vội vàng tới đây sao?” Thử Tiêu còn hí ha hí hửng:
Lý Nhị Đông bóc mẽ:” Xem quái đâu, cậu ta được Chu Văn Quyên gọi điện cho đấy, Tiêu ca của chúng vào mạng chỉ đi kiểm duyệt văn hóa phẩm đồi trụy.”
Lạc Gia Long thấy hai tên này vui vẻ như thế xem ra chẳng hiểu gì cả tới chúc mừng, kéo tay giữ lại:” Đừng có cười, đây không phải chuyện hay ho gì đâu.”
“ Hả? Còn không à, tương đương trực tiếp lên phó khoa, còn chủ trì công tác, vào tầng lớp lãnh đạo rồi lại còn không phải chuyện tốt?” Thử Tiêu chẳng hiểu:
“ Đúng rồi, đại bộ phận bạn học chúng ta còn đang thực tập chưa sang chính thức kìa, đội chống trộm cắp chúng tôi chỉ cấp phó khoa thôi, cậu ta ngang cấp chị Phượng làm mười mấy năm trời.” Lý Nhị Đông cũng không hiểu, đám anh em trải qua kỳ huấn luyện ở Quang Châu không phải thực tập, trực tiếp nhập cảnh tịch, song ai được như Dư Tội, nên đang mừng thay cho y:
“ Ngu xuẩn! Óc lợn, đầu toàn phân ...” Lạc Gia Long tức điên hiếm khi phun một tràng từ dơ dáy:” Có biết xã Dương Đầu Nhai ở đâu không?”
“ Ở đâu?” Thư Tiêu nhớ ra là chưa xem ở đâu:
“ Ở đây ...” Lạc Gia Long mở bàn đồ điện tử ra, hai người kia giật mình, lộ trình gần nhất phải đi ba tiếng, Lạc Gia Long biết hai người này chưa hiểu: “ Vì sao đồn phó lại chủ trì công tác, biết không?”
“ Vì sao?” Hai cái miệng cùng hỏi:
“ Đó là điểm cảnh vụ xa nhất, giao giới với núi Lữ Lương, nơi đó 4 năm đổi 5 đồn trưởng, người cuối cùng sống chết không đi mà từ chức luôn, vị trí đồn trưởng đó để trống hơn một năm rồi.”
“ Chẳng lẽ vì công tác khó triển khai?” Thử Tiêu ngửi ra mùi trong vụ này:
“ Vì sao đổi liên tục, kiếm người đương địa là xong.” Lý Nhị Đông thắc mắc:
“ Cụ thể tôi không rõ, dù sao dứt khoát đây không phải chuyện tốt, người ta thà từ chức chứ không chịu chưa đủ thấy à ... À phải, tôi còn tra ea, năm nay ở nơi đó đã đuổi liền ba xã trưởng.”
“ Lại vì sao nữa?” Thử Tiêu càng nghe càng thấy hung hiểm hơn cả trại giam Quảng Châu:
“ Người dân đột rạ làm cháy rừng, xã trưởng mất chức. Bắt mấy nghi phạm phóng hỏa, kết quả thôn dân nổi điên đốt thêm vài lần nữa, đốt luôn ghế xã trưởng, cảnh sát tới bắt người, một đám ông già bà già ra nhận tội, bắt người ta về quá bằng nuôi dưỡng lão ... Đồn trưởng cuối cùng vì bắt người dân đương địa đốt rừng phòng hộ mà xung đột với chỉ đạo viên đương địa, chỉ đạo viên tát đồn trưởng hộc máu mồm ...” Lạc Gia Long không hổ là đại ca của cả nhóm, làm việc rất tỉ mỉ chu đáo, nửa ngày thôi nắm nhiều tình hình như vậy rồi:
Có điều càng nói Thử Tiêu và Lý Nhị Đông càng như bị dằm đâm đít, đi vòng tròn trong sân, đang vô kế khả thi thì Tôn Nghệ, Trương Mãnh, Chu Văn Quyên tới.
Trương Mãnh là thứ động vật đơn bảo, thấy ba người họ thì cười ha hả:” Ngửi thấy mùi ăn có khác, đến sớm thế, ha ha ha, chuyến này chúng ta phải xẻo Dư Nhi tới khô máu thì thôi.”
“ Ăn ăn ăn, ăn cái b ... Suốt ngày chỉ biết ăn, không biết tới anh em nữa à?” Thử Tiêu kiếm được cơ hội rồi, nhảy dựng lên chửi Trương Mãnh té tát, sau đó thêm mắm thêm muối vào lời Lạc Gia Long kể ra, đồn trưởng ăn hai cái tát thành bị đánh mất nửa mạng :
Hiệu quả thì rất rõ ràng, mấy người bạn học đều sững sờ, đang tụ tập một đám ở đó thì xe của Lưu Tinh Tinh đi vào, còn có Cẩu Vĩnh Cường, Lâm Tiểu Phượng mới bắt chuyện hàn huyên, không ngờ ngay cả Mã Thu Lâm vị chuyên gia bắt trộm từng tham gia vụ án ở sân bay cũng tới.
“ Sao mọi người tụ tập hết ở đây thế này?” Mã Thu Lâm ngạc nhiên nhìn bảy tám cảnh sát mặc cảnh phục đứng gần cổng bệnh viên vô cùng gây chú ý, ông ta nhận ra vài người, nghe mọi người nói tình hình, xua tay an ủi: “ Để tôi nói chuyện với cậu ấy, chỉ cần cậu ấy không muốn đi thì còn có cách ... A, Nhị Đông, khỏe chưa?”
“ Khỏe ạ, sớm hơn Dư Tội.” Lý Nhị Đông lên gồng khoe khoang:
Mã Thu Lâm cười vui vẻ, già rồi, thích mấy chàng trai đơn thuần, khoác vai hắn đi lên phòng bệnh.
Í, phòng bệnh trống không, chăn đệm chỉnh tề gọn gàng, có thấy nói ra viện đâu, Thử Tiêu đang định gọi điện thoại thì cửa mở ra, Dư Mãn Đường xách túi hành lý đi vào:” Sao tới cả thế này, ngày kia mới xuất viện mà.”
“ Chú, Dư Nhi đâu?” Thử Tiêu hỏi gấp:
“ Ha ha ha, đi hẹn hò rồi.” Dư Mãn Đường đắc ý nói:
Oa, tin tức này làm mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, Lạc Gia Long nóng ruột hỏi: “ Hẹn hò với ai thế chú?”
“ Chú cũng chẳng biết, có tới mấy cô bé tới thăm Dư Nhi, chú thấy đứa nào cũng có ý với nó, ha ha ha ...” Dương Mãn Đường đắc ý hơn cả mình có đối tượng:
Không ít tiếng xuýt xoa, Lý Nhị Đông phản ứng mãnh liệt nhất, Dư Mãn Đường thấy bất thường, kéo tay hắn: “ Sao thế, chú nói với cháu này, độc thân không mất mặt, nhưng mà không dám tìm con gái nhà người ta thì mới là mất mặt, lúc khác bảo Dư Nhi dạy cho, nó hẹn hò cùng mấy cô bé liền đấy, đứa nào cũng xinh lắm.”
Đám đông shock nặng, có cha nào đi tự hào về đứa con như thế hả trời? Lý Nhị Đông mặt đỏ rần không dám nhìn ai, Thử Tiêu đem kết quả văn kiện nói cho Dư Mãn Đường, một kết cục bi thảm làm lòng người nguội lạnh, không ngờ khiến Dư Mãn Đường mừng phát cuồng:” Con tôi làm phó đồn trưởng rồi, có chữ trưởng rồi ... À phải, chủ trì công tác, tức là nó có quyền vỗ bàn định đoạt hả? Là quyền đồn trưởng luôn hả?”
Mọi người gật đầu, Dư Mã Đương thấy trời đất chao đảo, ôm văn kiện đặt ở ngực trái, thiếu chút nữa rơi lệ: “ Ái chà chà, ái chà chà, con tôi giỏi quá … Đồn trưởng đấy, trời ơi chức này tốn mấy chục vạn mới mua được chứ ít à ... Ái chà chà, giỏi hơn cha nó rồi, tôi cả đời chỉ làm gia trưởng, vậy mà nuôi dạy được đồn trưởng ... Ha ha ha ... Mộ tổ họ Dư bốc khói xanh rồi, họ Dư có người làm quan rồi ... Không được, phải mở tiệc ba ngày, mọi người phải đi cả ... Hả, sao thế, sao không vui?”
Một bên thì mặt mày hớn hở nói luôn mồm, một bên thì sầu thảm, đối lập rõ ràng, hỏi một cái, Thử Tiêu không muốn làm Lão Dư mất vui, nhanh trí đáp:” Bọn cháu tức, đề bạt cậu ấy mà không đề bạt bọn cháu.”
“ Đúng thế ạ, bọn cháu vui thay Dư Nhi mà.” Chu Văn Quyên cười thẹn thùng:
Lão Dư vui như vậy, ai nỡ lòng nào tạt nước lạnh, Lý Nhị Đông chọc nách Trương Mãnh, Trương Mãnh có máu buồn thế là cười như thằng điên, bị xung quanh nhìn xấu hổ lúng túng vừa kẹo cổ thủ phạm vừa hô:” Vui quá, vui quá, bọn cháu tới đây uống rượu mừng mà.”
Các đồng chỉ nhỏ vây quanh Lão Dư hỏi han đủ điều, đám Mã Thu Lâm, Lưu Tinh Tinh lần lượt nói vài câu chúc mừng, tòm lại là Lão Dư mừng quá rồi, gặp ai cũng khoe con mình giỏi giang, chẳng biết sự thực tàn khốc, nhìn mà xót lòng.
Thôi thì chuyện buồn tạm hóa chuyện vui, chỉ có điều nhân vật chính không thấy mặt, mãi không về, gọi điện thoại không được, Lão Dư thoải mái nói không nên quấy rầy người trẻ tuổi tâm tình, nếu dẫn về một cô bé, Tết này song hỉ lâm môn.
Giữ chừng Mã Thu Lâm cáo từ rời khỏi chỗ náo nhiệt này, thoái thác có việc, Lưu Tinh Tinh tiễn chân rồi cũng đi, sao nhẫn tâm nói ra được chuyện đả kích như thế, nếu coi là chuyện mừng thì cũng đành thế đi.
“ Không cần tiễn tôi nữa, cậu làm việc của mình đi.” Mã Thu Lâm từ chối Lưu Tinh Tinh muốn đưa về, một mình đi bộ rời bệnh viện:
Chuyện tới mức này coi như được định đoạt, đội chống trộm cắp thoát ly chỉ huy gây dựng lại, người cầm đầu bị ném đi chỗ xa nhất, làm cảnh sát cả đời Mã Thu Lâm nhìn một cái là ra chỗ hiểm độc của công văn kia, có thể đưa anh lên thiên đường, có thể dìm anh xuống địa ngục.
Suy đoán mãi Dư Tội giờ này ở đâu, đi một lúc chợt vỗ trán bắt chiếc taxi, báo địa chỉ: “ Tới nghĩa trang Phó Sơn.”
....
Nếu viết truyện về cuộc đời Lão Dư thì hay lắm chứ chả đùa.