Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 327 - Q3 - Chương 132: Trừng Trị Ngoài Pháp Luật. (1)

Q3 - Chương 132: Trừng trị ngoài pháp luật. (1) Q3 - Chương 132: Trừng trị ngoài pháp luật. (1)

Tấm thiệp trên bó hoa không có tên không có địa chỉ, chỉ có một hình đồng xu trên ngón tay, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu Dư Tội là Hoàng Tam, thủ pháp thần kỳ của ông ta làm y há hốc mồm thán phục, làm nhận thức của y cao lên một bậc. Phong thái đặc biệt của ông già đó tới nay vẫn còn làm Dư Tội ấn tượng chưa phai, nhưng người không còn nữa rồi.

Bệnh tình của Hoàng Giải Phóng đã vào giai đoạn cuối, mà trại giam không thể gánh được chi phí chữa trị và ma chay, nên dùng tốc độ hỏa tiễn làm thủ tục cho tại ngoại chờ xét xử.

Quãng thời gian cuối cùng của ông ta nghe nói là hôn mê trong bệnh viện, bệnh ung thư này hủy hoại con người ta rất khủng khiếp, nhiều người bệnh chết trong kêu gào đau đớn. Trong cõi u minh có báo ứng, nhưng Dư Tội luôn thấy không nên báo ứng lên người ông ta.

Từ ban quản lý nghĩa trang đi ra, Dư Tội tra được danh sách và vị trí những ngôi mộ mới, đúng là có tên Hoàng Giải Phóng, người mua đất mộ là Sở Tuệ Tiệp, khả năng cao là người cào y một phát.

Kỳ thực Dư Tội chẳng phải muốn bắt nữ tặc này, y muốn tìm thấy, tát hai phát gỡ lại thể diện chứ không phải là còng tay đưa về.

Ý nghĩ kỳ quái đó Dư Tội dấu kín trong lòng, y chẳng nói rõ được vì sao mình lại nảy sinh suy nghĩ đó, hay từ khi nào lại nghĩ thế, có lẽ sau khi biết họ là cô nhi? Vì những người đó phần nào giống y, đều là đứa bé bị bỏ rơi chăng, có lẽ là thế ...

Dừng lại, Dư Tội bỗng nhiên dừng chân, tư duy vào thời khắc đó ngừng lại, y nhìn thấy ở lưng chừng núi có một ngôi mộ hướng về phía bắc, trước bia mộ là cô gái váy trắng hơn tuyết, mép váy lất phất trong gió lạnh. Ở nơi núi hoang mộ vắng này, dưới ánh hoàng hôn, tạo nên cảnh đẹp thê lương, giống như gió lạnh cắt da mùa đông, vẻ đẹp đó tựa hồ như cứa sâu vào lòng người, tới tận trái tim.

Nghĩ một lúc, Dư Tội thong thả đi lên, tới gần nhìn bia mộ, đúng là mộ của Hoàng Giải Phóng, tên tấm bia đá là bức ảnh nhiều năm trước của ông ta, rất có vị lãng tử giang hồ.

Dư Tội ngồi xuống, đặt bó hoa trắng muốt trước mộ, đứng dậy vái một cái.

Vẻn vẹn xuất phát từ sự tôn trọng đối với người đã chết, không có gì khác.

“ Cám ơn, cuối cùng anh cũng đã tới.” Cô gái khẽ nói:

Dư Tội lúc này mới quay đầu sang nhìn gương mặt trắng trẻo đã ửng đỏ vì đứng lâu trong gió lạnh, má còn vệt nước mắt chưa khô, đúng rồi, chính là nữ tặc làm y nhớ mãi không quên, cũng là cô gái rất xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng đáng thương, hoàn toàn khác lần đầu hai người chạm mặt: “ Cô biết tôi?”

“ Khi anh chưa biết tôi thì tôi biết anh rồi, không ngờ rằng anh là người đầu tiên tìm được cha tôi. Cha tôi nói với tôi, anh và chú Mã giống nhau, đều là người ngoài ác, trong lại có tâm Phật. Tôi đợi anh rất lâu, anh tới chứng tỏ cha tôi nói đúng ...”

Dư Tội nghe ra hàm ý trong câu nói đó, nếu mà y không tới, bó hoa kia e thành hoa viếng y rồi, chỉ là trong lòng lúc này không quá bận tâm tới chuyện đó:” Cô là Sở Tuệ Tiệp?”

“ Đúng, anh là Dư Tội?” Sở Tuệ Tiệp không hề ngạc nhiên:

“ Đúng, chính là Dư Tội trong sống có tội, chết chưa hết.”

“ Anh nói cha tôi à?” Sở Tuệ Tiệp vô cùng nhạy cảm:

“ Nửa đầu nói tôi, nửa sau nói cha cô.” Dư Tội thở dài tiếp tục cuộc nói chuyện kỳ lạ:

“ Anh nói đúng, nếu anh đã tìm tới nơi này, vậy tôi không chạy nữa, tôi nghĩ ân oán của chúng ta có thể kết thúc rồi.” Sở Tuệ Tiệp quay đầu sang, đôi mắt còn ươn ướt như đầm nước thu, nhìn vào đó như dung hòa với cái lạnh của mùa đông:

Dư Tội không hiểu sao né tránh đôi mắt đó đau buồn đó, đấy đâu phải lỗi của y.

“ Cha tôi nói đúng rồi, anh chẳng hung dữ chút nào.” Sở Tuệ Tiệp cười, nụ cười mang theo nước mắt:

Dư Tội hừ một tiếng, y không thích trò ủy mị, chuyển chủ đề:” Ông ấy nhận nuôi các cô?”

“ Ừ, bốn người chúng tôi trốn khỏi viện phúc lợi, chẳng được bao lâu thì đói, anh Phong lớn nhất, cầm đầu chúng tôi đi ăn trộm, trộm được thì mua thức ăn, không trộm được cùng đói. Về sau gặp được cha, chúng tôi liền thành con ông ... Sau đó nhiều năm sau mới biết cha tôi là vua trộm năm xưa.” Sở Tuệ Tiệp nói rất tự hào:

Dư Tội lặng lẽ cho tay vào túi, keng, bắt đồng xu về phía Sở Tuệ Tiệp, Sơ Tuệ Tiệp gần như bàn năng hai ngón tay vươn ra, chỉ thấy bóng trắng loáng qua, đồng xu biến mất, rồi keng một tiếng, đồng xu bắn ra ở vị trí không ai thấy, rơi xuống xoay tròn trên mu bàn tay cô như khúc vũ đạo ưu mỹ.

“ Đây là trò chơi mà cha dạy tôi khi còn nhỏ, khi đó chỉ nghĩ là cha muốn dỗ tôi vui ... Về sau tới khi tôi chơi thành thạo rồi mới biết mình luyện thành kỹ năng cơ bản của một tên trộm ... Tôi nghĩ, cha tôi thấy tôi là cô bé, sợ sau khi ông không còn sẽ lưu lạc đầu đường, cho nên mới dạy tôi kỹ năng này để có thứ phòng thân, đám anh em của tôi không ai biết...”

Thu lại đồng xu, Sở Tuệ Tiệp lau đi nước mắt, nghiêng đầu nhìn về phương xa không tên.

“ Nếu cô bất đắc dĩ phải đi ăn trộm, ông ấy sẽ không để ý, có điều tôi nghĩ không phải.” Dư Tội chứng thực được suy nghĩ của mình, ông già đó thực sự đã hối cải:” Về sau thế nào?”

“ Về sau cha tôi làm lại thân phận mới cho Lâu Vũ Thần, Quách Phong, cũng chính là người mà anh bắt, tài trợ họ học nghề, sau đó an cư ở Đại Nguyên.” Sở Tuệ Tiệp hồi tưởng:” Cha dẫn tôi và người khác tới thành phố khác sống, tìm bác sĩ chữa trị cho chúng tôi, hai chúng tôi đều có tật, rồi chúng tôi có tên mới, thân phận mới, cha muốn chúng tôi có cuộc sống mới, không giống ông, làm trộm cả đời .... Chúng tôi chính là cuộc đời mới của cha tôi ...”

Dư Tội phát hiện trên chiếc cổ trắng có vết xẹo chừng một tấc, giọng hơi khàn, chỉ là chi tiết nhỏ, y quan tâm ẩn tình bị che đậy:” Vậy vì sao lại đi làm trộm?”

“ Mấy tháng trước tôi biết cha tôi bị ung thư, từ ngàn dặm chạy về, chúng tôi muốn đưa ông đi bệnh viện lớn điều trị, nhưng cha tôi muốn lá rụng về cội, nên về Đại Nguyên thuê chỗ ở gần Bệnh viện Ung bướu ... Chúng tôi tuy đều có công việc đàng hoàng, nhưng không tích góp được bao nhiêu, chỉ có Lão Tứ mở công ty sống không tệ, nhưng tên khốn vong ân đó tiếc tiền không trả viện phí cho cha ... Tôi và anh Phong, Vũ Thần đành tự tìm cách, dù sao chúng tôi từng đi ăn trộm, phối hợp với nhau ăn ý, cho nên ...” Sở Tuệ Tiệp nhìn Dư Tội, chính vì gặp phải anh chàng cảnh sát này làm cô sợ hãi:

“ Trộm mấy chục vạn trả cho bệnh viện đâu phải khó.” Dư Tội thắc mắc:” Ông ấy không biết phải không?”

“ Ừ, cha tôi không biết, cha tôi rất chiều tôi, nghiêm khắc với mấy người khác, khi còn nhỏ, ai ăn trộm bị cha tôi biết sẽ treo lên xà nhà đánh.” Sở Tuệ Tiệp không định dấu diếm gì, hoặc đơn thuần muốn tìm người chia sẻ:

“ Vậy vì sao lại đi trộm hành lý của khanh nước ngoài, ai bày ra?”

“ Là Lão Tứ, hắn biết tôi có kỹ năng này, liền xúi tôi, nói chỉ cần làm một lần là đủ tiền cho cha chữa bệnh, tôi thuyết phục anh Phong và Vũ Thần, họ đồng ý ... Cha tôi biết chuyện, tôi không dám về, tới tận khi nhắm mắt ... Cha không tha thứ cho tôi ...” Sở Tuệ Tiệp nói tới đó hai hàng nước mắt trào ra, lau thế nào cũng không hết: “ Tôi thực sự không cố tình mà ... Tôi chỉ muốn làm trọn chữ hiếu, không thể để cha tôi cưu mang chúng tôi từ nhỏ, cuối cùng bị bệnh tật dày vò chúng tôi trơ mắt nhìn, đúng không ... Tôi không muốn đi ăn trộm, nhưng ngoài chuyện đó, tôi còn làm được gì?”

Bình Luận (0)
Comment