Sở Tuệ Tiệp nói vừa nhìn Dư Tội như muốn kiếm lời an ùi, lời đồng tình, nhưng cô chỉ thấy ánh mắt hoàn toàn chẳng có chút cảm thông nào, ngồi sụp xuống bên mộ khóc nức nở.
Dư Tội cũng từ từ ngồi xuống bên Sở Tuệ Tiệp, y đưa tay đòi đồng xu, Sở Tuệ Tiệp hờn dỗi ném trả, tiếp tục khóc, nhưng khi vô tình nhìn thấy động tác của Dư Tội, tiếng nức nở ngưng bặt. Cô thấy Dư Tội thản nhiên như không điều khiển đồng xu đứng thẳng trên tay, rồi di động rất chậm, nhìn có vẻ vô cùng lóng ngóng, nhưng quỷ dị tới khó tin đồng xu không đổ, cứ vậy lăn đi.
Chậm, rất chậm ... Lâu như cả một thế kỷ, đồng xu chạy lên đầu ngón tay y, dừng lại.
Sở Tuệ Tiệp há hốc mồm, đó là đỉnh cao cả đời của cha cô mà cô biết mình không vươn tới được, cho rằng không bao giờ được chứng kiến nữa, giờ tái hiện trước mắt cô.
“ Cha cô dạy tôi đấy, còn cả một vị vua trộm nữa chỉ tôi vài yếu quyết, có thể nói đây là tuyệt kỹ của hai đời vua trộm, nhưng tôi vẫn không thể làm được như bọn họ ...” Không biết có phải cơ duyên, người khác theo một trường phái đã hiếm có, Dư Tội lần lượt được Đỗ Địch, Hoàng Tam chỉ dạy: “ Rồi một cơ hội tình cờ, tôi phát hiện yếu quyết, khi bỏ đi được mọi suy nghĩ trong lòng, có thể thao túng được vật ngoài thân ... Có lẽ tôi hiểu được phần nào, trong lòng ông ấy không có bản thân, thứ duy nhất ông ấy quan tâm là các cô, coi bốn người chính là sự nối tiếp của bản thân, là sự ăn năn của ông ta, là hi vọng của ông ta, vậy mà vào ngày tháng cuối cùng, các người hủy đi hi vọng đó ... Đừng nói là là người cha nuôi dẫn dắt các cô đi vào đường ngay thẳng, cho dù là tên trộm nuôi các cô để đi ăn trộm cũng không thể để ông ấy mang bệnh tật gánh tội thay chứ.”
Keng, đồng xu rơi xuốn ngôi mộ đá, Dư Tội nhặt lên, lòng y đã loạn.
Sở Tuệ Tiệp òa khóc, tát mình mấy cái, dập đầu trước mộ, khóc thất thanh, luôn mồm gọi cha, cảnh đó Dư Tội không đành lòng nhìn, khép mắt đứng dậy, trong lòng bỏ đi được tảng đá lớn, sự trừng phạt này với một con người đã là quá đủ.
Đột nhiên Sở Tuệ Tiệp chạy nhanh đuổi theo, chặn trước mặt y, nước mắt đầm đìa, Dư Tội không hỏi, bước tránh qua bên, không trực tiếp tát cho vài phát là cực hạn nhân phậm của y rồi, chẳng lẽ còn mong y thương hại vỗ về chắc?
“ Đưa tôi đi.” Sở Tuệ Tiệp nắm chặt tay, giống hạ quyết tâm rất lớn:
“ Đi đâu?”
“ Tôi là trộm, anh bắt tôi đi, để tôi ngồi tù cùng các anh tôi, dù là không ra được nữa cũng được.” Sở Tuệ Tiệp lần nữa chắn đường, nhìn vào chỗ mình đã cào:” Không phải anh vẫn luôn tìm tôi sao, không phải vì thế mà anh đã bắt rất nhiều trộm à, bắt tôi đi, hai chúng ta hết nợ.”
“ Nói thật, lúc này tôi chỉ muốn đè cô xuống đấm đá một trận.” Dư Tội giơ tay lên, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, bỏ xuống, tức giận không nói lên lời: “ Cô lại lần nữa làm sai rồi, Hoàng Tam xả thân kết án vì cái gì, chẳng lẽ cô không hiểu? Ông ta muốn bảo vệ cô để đừng vào tù nửa đời như ông ta ... Giờ ông ta chết rồi, cô muốn lần nữa để ông ta tuyệt vọng à, chết cũng không nhắm mắt à … cô nói cô có đáng đánh không hả?”
“ Nhưng, nhưng tôi ...” Sở Tuệ Tiệp nấc lên:
“ Cô nên sống đàng hoàng mà chuộc tội với cha cô, đừng mong hủy hoại bản thân làm nhẹ tội, đó không phải chuộc tội mà là xoa dịu bản thân.” Dư Tội khẽ nói lặng lẽ bỏ đi, còn nghiêng đầu nhìn bóng áo trắng xinh đẹp muốn khuỵu xuống, bổ xung thêm một câu: “ Tôi cũng không còn ở đội chống trộm cắp nữa, có sót vài tên trộm chẳng phải là trách nhiệm của tôi.”
Vậy là xong, Dư Tội thở hắt ra một hơi, cảnh này đưa vào phim thì ngầu phải biết, chỉ là đi một đoạn không xa cảm giác quai quái, như có tiếng thút thít, quái gì vậy, dừng lại, không thấy vượt lên, y đi, lại đi theo.
Ôi thôi, kệ, muốn làm gì thì làm.
Đi tới cổng nghĩa trang, một chiếc xe có vẻ đắt tiền màu xanh da trời đỗ ở đó, cửa mở ra, một người trẻ tuổi chống gậy bước xuống, gọi Tuệ Tuệ rồi tập tễnh đi về phía Sở Tuệ Tiệp. Dư Tội hiểu ra ngay, là người cuối cùng chưa từng gặp, người đó vốn không để ý tới Dư Tội, ai bảo tướng mạo của y quá dễ bị người ta ngó lơ, nhưng mà ánh mắt hung dữ thì không, không khác gì con chuột bị rắn thôi miên, đờ ra tại chỗ.
“ Chà, đây chính là vị hồi nhỏ bị bại liệt không nhỉ?” Dư Tội bước tối, đi quanh nhìn người kia từ trên xuống dưới:
Người kia run lẩy bẩy:” Cảnh sát Dư, tôi ..”
Giỏi lắm, biết cả mình là ai, Dư Tội cưởi khẩy:” Hoàng Tam đúng là mù mắt, đi nuôi con súc sinh vong ân bội nghĩa thế này.”
“ Cảnh sát Dư, có lời gì từ từ nói, tôi là giám đốc công ty đại diện đấu thầu Tín Viễn, Thân Quân Hành.” Thân Quân Hành cung kính đưa danh thiếp ra:
Dư Tội cầm lấy, búng một phát danh thiếp xẹt quá má Thân Quân Hành, cơ mặt hắn co giật, phì một cái, Dư Tội nhổ nước bọt vào mặt:” Dù có khoác lên tấm da người thì mày vẫn là súc sinh, đừng để rơi vào tay tao.”
Một câu nói rất ngông cuồng, Thân Quân Hành hổ thẹn sờ mặt, không dám trêu chọc, tránh qua đi về phía Sở Tuệ Tiệp quan tâm gọi một câu, không ngờ Sở Tuệ Tiệp hồn xiêu phách lạc như không hề nghe thấy, cứ thế đi theo tên cảnh sát kia, bị y quay đầu lại quát gì đó, vẫn một mực đi theo.
Thân Quân Hành lắc đầu lên xe bỏ đi, hắn biết sư muội thân nhất cũng không tha thứ cho hắn.
Không ai chú ý một ông già đứng sau gốc cây chứng kiến hết tất cả, đến khi mọi người đi hết rồi ông ta mới đến bên mộ, nhìn cố nhân, phẩm chất thấp kém nhất và cao thượng nhất đều có trên con người này, cho dù về với đất vàng, ông ta vẫn không biết đánh giá thế nào:” Hoàng Tam, kiếp sau ông đừng làm trộm, tôi cũng không làm cảnh sát, ông thấy rồi đấy, đều phải gặp báo ứng cả.”
Vỗ nhè nhẹ lên tấm bia, theo đường cũ trở về, cân nhắc phải nói gì với Hứa Bình Thu, vốn định khuyên Dư Tội, nhưng giờ thấy chẳng có gì phải khuyên nữa rồi, sống trốn tránh thì dễ, sống đúng bản thân không dễ.
Cho dù sống có tội, chết chưa hết, không phải sao?
….. ….
Sáng sớm ngày hôm đó, khi ban mai hé lộ, sương sớm chưa tan hết, đại đội hình sự số 2 đường Kính Tông theo thông lệ tập hợp, rèn luyện buổi sáng, chỉ khác là hôm nay ở cổng có một bóng người gầy gò, mặc cảnh phục phẳng phiu, đứng thẳng tắp, mặt nghiêm túc, tựa đang đợi gì đó.
Là Lý Nhị Đông, đám bạn học Giải Băng, Chu Văn Quyên, Tôn Nghệ thi thoảng lại nhìn hắn, không biết xảy ra chuyển gì, cho tới khi giờ rèn luyện sáng kết thúc, Thiệu Vạn Qua mới đi ra cổng, Lý Nhị Đông kính lễ hô vang:” Báo cáo đội trưởng, Lý Nhị Đông tới báo cáo.”
“ Cậu là người đầu tiên từ đại đội hai đi ra lại còn muốn trở về, tôi còn chưa nghĩ có tiếp nhận hay không đây, chắc chắn là muốn về chứ?”
“ Vâng, tôi chắc chắn.” Lý Nhị Đông được chi đội hình sự trưng cầu ý kiến, quay về đây là ý của hắn:
“ Có thể cho tôi lý do thuyết phục được không?” Thiệu Vạn Qua nheo mắt nhìn hắn nãy giờ, cảm thấy khó tin lắm:
“ Tôi muốn làm một hình cảnh thật sự.” Lý Nhị Đông trả lời vô cùng kiên định, trước kia hắn hơi ngán vị đội trưởng này, bây giờ thì thoải mái rồi: “ Nếu như còn gặp tội phạm, kẻ nằm xuống sẽ không phải là tôi.”
Thiệu Vạn Qua cười ha hả: “ Thế có định giảng giải nhân quyền với tôi nữa không, điều kiện công tác ở nơi này chưa được cải thiện chút nào đâu đấy.”
“ Cái thứ đó tôi đã bao giờ có đâu, cũng chẳng cần nữa, đừng coi tôi là chim non.” Lý Nhị Đông ưỡn ngực lên:
“ Cậu không phải nữa rồi.” Thiệu Vạn Qua đưa tay lên, trang trọng kính lễ: “ Hoan nghênh đồng chí về đội.”
Lý Nhị Đông đáp lễ hớn hở chạy tới ôm bạn học.
Từ ngày hôm đó trở đi, nghe nói thành tích bắn súng của Lý Nhị Đông tiến bộ đột biến, cơ hồ đã có phong phạm khi hắn chơi game rồi.