Thời gian lặng lẽ trôi, tưởng chừng Quốc Khánh mới ngày nào, quanh đi quẩn lại tuyết trắng đã bao phủ thành phố tây bắc. Ngày 9 tháng 12, tiểu tổ truy bắt của đại đội hai tới Thiểm Tây bắt nghi phạm chế tạo súng truyền về tin báo, khi cùng cảnh sát đương địa liên hợp đột kích hang ổ tội phạm, Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi xông lên đầu tiên, một nghi phạm rút súng nhanh nhất bị bắn gục tại chỗ, tên còn lại vừa ra tay bị đánh không đứng dậy nổi, sự dũng mãnh của hai người làm đồng nghiệp tỉnh bạn lè lưỡi.
Ngày 15 tháng 12, nguồn tin bên ngoài truyền về băng nhóm trộm xe moto theo dõi mấy tháng có hành động, cả đội xuất kích, bố trí 4 chốt chặn ở Đại Nguyên, truy bắt tên đầu sỏ Trương Tứ Quốc nhiều lần vượt chốt chặn bỏ trốn.
Có điều lần này tên tội phạm đó gặp phải đối thủ rồi, Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ theo xe hắn 300 km, trong thời gian đó nghi phạm vượt qua 5 chốt chặn, phóng xe trên đường cấp 2 với vận tốc gần 200 km/h, vẫn không thoát. Cuối cùng bị hai người kẹp vào giữa, xe lăn lông lốc mấy chục mét, bốc khói đen kịt.
Lúc đó đã qua địa giới tỉnh, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ xông ra khỏi xe hưng phấn đập tay nhau thì không chỉ tên tội phạm biệt danh F4 đái ra quần, cả đội viên ngồi trên xe cũng sợ xùi bọt mép.
Ngày 17 tháng 12, Đại Nguyên phá vụ án đánh bạc, số tiền lên tới nghìn vạn, phụ trách điều tra là phân cục Đông Dương, nghe nói người đầu tiên truy ra chính là dân cảnh vừa điều tới phân cục, tên là Nghiêm Đức Tiêu.
Ngày 25 tháng 12, Thiệu Vạn Qua đích thân tới chi đội hình sự, yêu cầu điều Dư Tội tới đại đội hai, chàng trai đó thật sự là sinh ra làm hình cảnh có thủ đoạn, có can đảm, thừa tàn nhẫn, để đi tới xã xa tít thì phí tài quá, không ngờ được cho biết y đã đi nhậm chức rồi.
Ngày 27 tháng 12, Thiệu Vạn Qua và chỉ đạo viên Lý Kiệt lên đường tới tỉnh Thiểm Tây, chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Trên xe Thiệu Vạn Qua xem tóm lược công tác một tháng qua, ngửa mặt nói:” Toàn bộ đám yêu nghiệt của cái khóa này được đôi mắt sáng của đội trưởng cũ của chúng ta chọn ra rồi.”
Có câu làm cảnh sát khó gặp đại án, kỳ thực câu này sai lớn, vì vụ án chưa giải quyết vứt đầy đó, chỉ xem anh có dám làm không, nếu anh không dám sẽ than thở cái câu kia, muốn gặp đại án lại muốn nó dễ dàng để thăng tiến, nằm mơ.
Ha ha ha, ở mặt phát hiện nhân tài thì đội trưởng của chúng ta đúng là có thủ đoạn, nếu không có ông ấy, tôi vẫn ở ngoài ngoại ô tra hộ khẩu, còn anh thì bị khai trừ rồi.” Lý Kiệt cười ha hả:
Thiệu Vạn Qua cũng cười lớn: “ Lý Kiệt, lần trước anh đi Quảng Châu chấp hành nhiệm vụ bí mật gặp được mấy đứa trong khóa yêu nghiệt này?”
“ Không nhiều, Đức Tiêu, Tôn Nghệ cùng với Dư Tội ... Ấn tượng sâu nhất chính là Dư Tội, đáng tiếc, bị ném tới chỗ quỷ quái như Dương Đầu Nhai, khó mà trở mình được.” Lý Kiệt lắc đầu, vụ án do đội hai tiếp nhận, vấn đề trong đó hắn quá rõ:
“ Biết đâu đấy là chuyện tốt, cá tính quá mạnh sẽ hại bản thân ... Anh đoán xem, đội trưởng cũ của chúng ta rốt cuộc chọn được bao người, giờ ở Trường An cũng có.” Chuyến đi này của Thiệu Vạn Qua là để đón một người, Hứa Bình Thu dặn đi dặn lại, hai người đứng đầu đại đội hai phải đi để thể hiện sự coi trọng, tình huống này thật hiếm có:
“ Không biết, tôi sao theo kịp tư duy của ông ấy, cũng không ai có lá gan của ông ấy.” Lý Kiệt lấy di động đưa Thiệu Vạn Qua giải thích:” Tư liệu vừa gửi tới, đó là chuyên gia kiểm nghiệm dấu vết, chúng ta đúng là cần loại nhân tài này, chỉ đội ta nuôi không nổi người chân tài thực học như thế, họ không chịu nổi mà đi hết rồi.”
“ Lần này tôi không lo, người của đội trưởng cũ của chúng ta chọn chỉ có làm thích bậy thôi, ha ha ha ...” Thiệu Vạn Qua cười lớn nhớ tới Lý Nhị Đông, ái chà, anh chàng đó quay về tâm tình thay đổi hắn heo Lý Hàng tiếp nhận vụ án mới rồi, nhìn tư liệu ngắn gọn vẫn là của trường cảnh sát, chàng trai này tên Đổng Thiều Quân:
Trong ảnh trông có vẻ trầm tính, thành tích chuyên ngành rất cao, Thiệu Vạn Qua thở phào, có người bình thường, không như bọn Tôn Nghệ, Hùng Kiếm Phi viết báo cáo còn sai chính tả cả đống.
Đi đường mất sáu tiếng, tới được viện nghiên cứu kiểm nghiệm dấu vết thuộc cục công an thành phố Trường An Thiểm Tây thì đã là 14 giờ. Viện trưởng tên Kiều Lỗi, là ông già nhìn không ra tuổi, có vẻ khó tính, cứ làu bàu nói mãi mới kiếm được hạt giống tốt, học lưng chừng kéo lên tuyến đầu, phí hoài.
Thiệu Vạn Qua phải giải thích mãi, bọn họ đang rất cần nhân tài chuyên nghiệp thế này, ông già tuy vẫn lải nhải song không ngăn cản, đưa lên lầu gặp Đổng Thiều Quân, đúng như xem ảnh, trông đứng đắn lắm, mặt thanh thoát hiền lành, hơi tái do thiếu nắng, rất biết ứng xử, rất khách khí.
Thiệu Vạn Qua hứng trí nhìn viện nghiên cứu khép kín này, tò mò hỏi:” Thiều Quân, cậu học gì mà ở đây những nửa năm liền?”
“ Chủ yếu là nghiên cứu vật bài tiết từ con người gồm máu, mồ hôi, tinh dịch, lông tóc, sáu tháng chưa đủ, tôi kém viện trưởng xa lắm.” Đổng Thiều Quân hơi tiếc, đồng thời rất khiêm tốn, không như ngày đầu tới đây:
“ Thứ đó khó lắm à? Sao phải thần bí thế?” Thiệu Vạn Qua khó tin:
“ Không thần bí, hoan nghênh tham quan, nơi này mở cửa tự do, mỗi năm đều có cảnh sát trong và ngoài nước tới tham quan học tập.”
Chuyện này Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt đều nghe nói rồi, cả Interpol cũng từng tới đây học tập, cực kỳ tò mò về cơ sở thần bí này.
Đổng Thiều Quân rất có tài tiên tri, kéo thùng rác bắng thép không rỉ vào đúng vị trị, sau đó mở cửa mời hai người kia vào, nâng cổ tay lên bấm giờ. Một, hai, ba ... bảy, chỉ đạo viên Lý Kiệt lao ra ôm lấy thùng rác nôn khan liên hồi. A xem ra vị đội trưởng khá hơn đây, đến hơn một phút thì hắn ngạc nhiên rồi, thò đầu vào thấy Thiệu Vạn Qua nhắm mắt chưa đủ, còn dùng tay bịt mắt, té ra chạy ra không kịp, nôn tại chỗ rồi.
“ Vật bài tiết tất nhiên còn có phân, nó là một vật chứng quan trọng, nhưng có thể lấy được chứng cứ từ đó ra là không dễ, vấn đề nằm ở chỗ phân mới hay cũ, lỏng hay rắn ....” Đổng Thiếu Quân nhiệt tình giảng giải:
Không nói còn đỡ, giải thích một cái, Lý Kiệt cuối cùng "ọe" một cái nôn hết bữa trưa rồi.
"Không xong, đây không phải yêu nghiệt, đây là thằng biến thái."
Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt cùng chung suy nghĩ, trốn thật xa cái viện tử kia, mặt vàng như nghệ nhìn Đồng Thiếu Quân đi thu dọn hành trang, nhìn nhau cười khổ, xem ra mình còn ngây thơ lắm.
………… ………
Cùng ngày hôm đó, Dư Tội lái một chiếc xe việt dã đi trên con đường xã chật hẹp, tiến tới trạm tiếp theo của cuộc đời: Xã Dương Đầu Nhai.
Cái thứ vận mệnh lưu manh không ngừng treo ghẹo y, muốn làm dân cảnh, kết quả bị tống vào trại giam, muốn làm cảnh sát bình thường sống vài ngày nhàn nhã thoải mái đã, vậy mà thành hùng hục mấy tháng liền bắt trộm. Khi tưởng hết thảy xong rồi, cái áo này không mặc được nữa, lại được thăng chức làm đồn trưởng.
Quái lạ, là treo chức vì hô sơ của y ở lại thành phố, mang theo chữ phó, nhưng thực ra là đồn trưởng.
Cái chức phó đồn trưởng này là trò cười, khi tới cục công an huyện báo danh, Dư Tội nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt vị cục trưởng, từ thành phố đưa xuống huyện đã đủ ấm ức rồi, chưa nói đưa tới xã xa nhát.
Trong cái cuộc đời cảnh sát, nếu nói tới thất bại, Dư Tội là đỉnh cao trong đó.
Chẳng có nhiều hành trang, chỉ có vài bộ quần áo để thay và chiếc xe thắng được của Tôn Thiên Minh, đội chống trộm cắp thay người rồi, song vẫn chiếu cố y, Tôn Thiên Minh lại mặt mỏng không đòi lại xe. Thế là Dư Tội biến thành xe riêng, cơ mà qua đó thấy cảnh sát quản lý xe hỗn loạn thế nào.
Kỳ thực y không muốn đi, nhưng phải thừa nhận đây là kết quả tốt nhất rồi, vì trở về nhìn thấy cha, thấy cha mừng không khép miệng lại được, cha gọi điện về quê khoe khắp lượt rồi, giờ mà không làm, thử nghĩ cha thất vọng thế nào.