Mẹ nó, thôi thì dù gì cũng là phó khoa, tệ đến mấy cũng tệ bằng vào trại giam không?
Dư Tội an ủi bản thân như thế, đạp ga, phóng vèo vèo trên con đường mấp mô vắng vẻ, đoạn đường này phải đi hai tiếng. Mặt đường lâu không sửa chưa tu bổ, ổ voi ổ gà liên tiếp, với Dư Tội mà nói không thành vấn đề cho lắm, quê y cũng toàn núi non cả mà, quen rồi.
Vừa đi đường Dư Tội vừa cẩn thận đếm, tối đa chỉ gặp 2 cái máy cày, bảy cái xe gia súc kéo, ba cái xe ba bánh, xe gắn máy chẳng nổi mấy cái, có thể nhìn ra cái xã này nghèo cỡ nào.
Dần dần nhìn thấy được thôn trung tâm bốn bề là núi, thế là phán đoán được chứng thực rồi, cây cối rậm rạp, núi non trập trùng, ruộng bật thang trùng trùng điệp điệp, trời trong xanh, mây trắng lững lờ, nếu vào mùa xuân hạ thì chắc chắn là vùng sơn thanh thủy tú, chứ còn giữa mùa đông thế này thì thảm vô cùng.
May, cái lạnh không ảnh hưởng tới Dư Tội nhiều.
Nhìn môi trường nơi đây bảo tồn tốt thế này chắc chắn là nghèo nát rồi.
Chả sai chút nào, đi một vòng lớn mới tìm được đồn công an, mắt trố ra, không ngờ đồn ở trong cái miếu, mặc dù đã quét vôi thành màu thống nhất trắng xanh xen kẽ, nhưng miếu thì vẫn là miếu. tường cao nửa người, còn dùng đá chất thành, không biết thờ vị thần phật nào nhận ra không nổi, cửa thì là cửa sắt mới tinh, mà nhìn càng chẳng ăn nhập gì, đúng là thứ quái thai của chủ nghĩa duy vật kết hợp chủ nghĩa duy tâm.
Bảo sao lãnh đạo huyện không muốn đưa mình đi nhậm chức, đoán chừng biết chả kiếm nổi bữa cơm.
Đẩy cửa ra loáng thoáng nghe tiếng nhốn nháo, bố khỉ, đang uống rượu, xem giờ, 4 giờ hơn rồi, chỗ này sướng thật, mở riệc rượu trong đồn luôn.
Phòng ốc tu sửa lại vẫn không che hết dấu tích của miễu cổ, Dư Tội nhón chân tới bên cửa sổ, gõ cửa hỏi:” Đồng chí, đây có phải đồn công an xã Dương Đầu Nhai không?”
“ Treo biển to tổ bố còn gì, có biết chữ không thế?” Một vị đội mũ lệch lè nhé đáp, thấy đồng nghiệp thì ngạc nhiên:” Tìm ai?”
“ Tìm các anh, đang giờ làm mà uổng rượu à?” Dư Tội chửi thầm trong lòng, hay dở gì cũng là cảnh sát, đừng tệ tới mức này chứ?
“ Cậu là ai, không việc gì thì xéo.” Một người ngậm điếu thuốc xua tay:
Có vài vị khác tỉnh táo hơn thấy chàng trai này ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn khác xe bộ dạng nhếch nhác của họ, cảm giác không ổn, quả nhiên cảnh sát bên ngoài rống lên:” Bố mày là đồn trưởng mới ở nơi này, xéo hết ra đây, nhanh!”
Vội vàng đứng dậy nhìn nhau, chạy ra, đại bộ phận là hiệp cảnh, danh sách 12 người mà trước mắt chỉ có năm, lần đầu làm lãnh đạo mà tệ thế này, Dư Tội sôi máu:” Những người khác đâu?”
“ Nghỉ trưa, chưa tới.”
“ Hai người xin phép.”
“ Hai người lên thành phố.”
Mấy hiệp cảnh vốn hơi sợ, có mà nhìn Dư Tội vóc dáng thấp bé, lại trẻ măng, lấy lại được chút lá gan, vốn biết là đồn trưởng mới tới, mà không chịu nổi Cẩu thiếu gia mời mọc.
Trong phòng còn một người nữa, Dư Tội quay đầu quát:” Ra đây, không nghe thấy tập hợp à?”
“ Vênh váo cái buồi, cục trưởng tới tôi còn gọi là anh, một phó đồn trưởng còn là đeo chức ...” Người bên trong đứng dậy, mặc cảnh phục, đội mũ vào, cũng chỉ mới trên hai mươi, bộ dạng lấc cấc không coi ai ra gì:
“ Anh tên là Lý Dật Phong à?” Dư Tội hỏi:
“ À, biết tôi là ai hả? Thế thì đơn giản rồi.” Lý Dật Phong mồm nồng nặc hơi rượu:
Khi tới đây Dư Tội được lãnh đạo cục chuyên môn dặn dò, Lý Dật Phong là con trưởng phòng vũ trang huyện, là bộ đội xuất ngũ chuyển nghiệp, nghe nói là vì trong nhà không quản nổi, sợ hắn sinh sự mới ném tới cái xã xa xôi này.
Đám cảnh sát nghe Dư Tội hỏi thế cho rằng bị gia thế của Cẩu thiếu gia làm sợ rồi, nhìn nhau cười đểu, dù sao ở nơi này có cảnh vụ hay không cũng thế, thiếu đồn trưởng cả năm trời rồi mà có sao đâu, nói thật, thiếu cả đồn còn chả sao.
Lý Dật Phong mặt nghênh nghênh:” Phó đồn trưởng, thường tôi không đi làm đâu, thi thoảng mới tới một chuyến mời các anh em, anh tới đúng lúc, mời.”
Dư Tội cười gằn, đột nhiên trở mặt:” Thằng chó mày mà có tư cách mời tao à?”
Lý Dật Phong ngớ người, thoáng cái lửa giận bốc lên:” Mẹ nó, chửi ai.”
“ Nghe khẩu lệnh của tôi, nghiêm.” Dư Tội hô:
Lý Dật Phong cười khẩy không thèm để ý, nhìn Dư Tội thách thức, chỉ thấy bóng đen loáng qua rất nhanh, muốn né không nổi, chát, một cái tát đanh gọn, làm hắn loạng choạng.
Xung quanh sững sờ.
“ Nghe khẩu lệnh của tôi, nghỉ.” Dư Tội lại hô:
Lý Dật Phong còn đang choáng váng chưa kịp phản ứng thì lại chát, má kia trúng cái tát nữa, mặt lệch sang bên.
Lửa giận trào lên, hắn như con thú điên rống lớn lao cả người tới như muốn liệu mạng, chỉ nghe hự, gục xuống tức thì.
Dư Tội co chân lại:” Nghiêm nghỉ mà cũng không biết, mày là thứ chó má gì thế?”
“ Giết con mẹ mày.” Lý Dật Phong mắt đỏ ngầu tay mò mẫm tìm viên gạch, tìm không ra, rút thắt lưng làm vũ khí, quất thẳng mặt Dư Tội, đét một phát làm người khác sởn gai gốc. Hắn chưa kịp mừng thì thấy Dư Tội bị trúng đòn mà như không, hai mắt lạnh lùng làm hắn không hiểu sao sinh sợ hãi lùi lại, muốn bỏ chạy.
Nhưng muộn rồi, Dư Tội túm cổ áo kéo lại, chát, chát, chát, nghe mà người khác đau thay, tiếp đó lên gối, người Lý Dật Phong vừa khuỵu xuống thì ăn thêm cái cùi chỏ vào lưng, ngã lăn ra đất co quắp như chó chết, kêu không kêu nổi, chỉ rên rỉ.
“ Phì, mẹ mày kém thế à, đánh nhau cũng chẳng biết.” Dư Tội nhổ phẹt bãi nước bọt:
Số còn lại sợ tỉnh rượu, đứng thẳng tăm tắp, không dám khuyên giải.
“ Mày đợi đấy ... Mày đợi đấy ... Tao bảo cha tao khai trừ mày, thằng chó, mày dám đánh tao à ?” Lý Dật Phong vừa chửi vừa bò dậy định chạy đi, hậu quả chửi bới là cú đá vào mông, ngã cắm mặt xuống đất, gãy răng rồi, chửi bới thành mếu máo: “ Mày biết tay tao ... Mày .. Á ...”
Ngay cả Cẩu thiếu gia mà cũng bị đánh như chó luôn, đám hiệp cảnh toát mồ hôi lạnh, thằng đó không ra sao nhưng mà cha nó là trưởng phòng vũ trang huyện, lại là thường ủy hội đồng nhân dân, đánh chó nhà người ta còn phải nể mặt, huống hồ đánh Cẩu thiếu gia.
Vậy mà người ta cứ đánh, đánh với vẻ mặt rất vô cảm, đánh như không phải đánh con người mà đánh một con súc sinh vậy. Không, dù đánh súc sinh nó kêu la thảm thiết cũng khiến người thường chùn tay, vậy mà vị này tát chát một cái, say rượu này, chân đá hự một cái, gài thuốc lá vào tai này, đánh tới Cẩu thiếu gia bò như chó ra khỏi cửa.
“ Cài sai cúc áo.” Một cú đạp thẳng bụng, Cẩu thiếu gia thoát rồi đám còn lại gặp họa, Dư Tội bắt đầu bới móc, cho mỗi tên một phát, đến khi đội ngũ tương đối vừa mắt mới rống lên:” Từ hôm nay lão tử là đồn trưởng đồn công an xã Dương Đầu Nhai, bỏ việc vô cớ, xéo, không nghe chỉ huy, xéo, thông báo những kẻ hôm nay không tới, không muốn tới nữa xéo luôn. Xéo hết, mẹ nó không còn ai thì lão tử giải tán cái đồn này luôn.”
Đám hiệp cảnh mồm vâng dạ nhưng mắt thì nhìn về phía cổng, Cẩu thiếu gia lấy cái xe Huyndai đang đỗ ở trước cổng chửi bới, sau đó phóng xe đi.
Dư Tội lại vô cớ vung tay tát một phát:” Đang hả hê thầm trong lòng chứ gì, không dễ đâu, thằng cha nó mà khai trừ được tôi, tôi tới nhà tới cám ơn.”
Cả đám sốc nặng nhìn nhau, vị này rốt cuộc là ai, chỉ thấy đồn trưởng mới đi vào phòng, kiếm chai Hạnh Hoa Thôn dùng răng điệu nghệ giật nút chai nhổ đi, ngửa đầu tu ừng ực, chép miệng ra mệnh lệnh mới:” Sau này uống rượu trong giờ làm, xéo!”
Nói xong chọn được cái đùi gà, tay nhai mồm uống, làm đám hiệp cảnh chung suy nghĩ, có đúng cảnh sát không vậy, hay là lưu manh mạo nhận?
...
HẾT Q3, đón đợi Q4 cảnh sát quê cũng điên cuồng, chờ xem đồn trưởng Dư suất lĩnh một đám cảnh sát quê vừa ngu dốt vừa mù luật pháp mà tung hoành khắp nơi ra sao.