Chớp mắt một cái Tết Dương đã qua, lại chớp mắt một cái Tết Xuân sắp tới, thời gian như gió bắc ở Dương Đầu Nhai, chẳng biết từ đâu thổi tới, thổi ù một cái chớp mắt không thấy nữa. Và chớp mắt một cái đồn trưởng Dư đã nhậm chức được gần một tháng.
Xã Dương Đầu Nhai nghèo lắm, không, nói nghèo là chưa đủ đâu, nói thế nào mới miêu tả hết cái sự nghèo ở nơi này nhỉ, thu nhập bình quân, tỉ lệ sở hữu điện thoại di động? Không không, mấy con số giấy tờ đó đều không đủ. Nói một câu trực quan nhất là nghèo tới mức tội phạm chẳng có, đúng vậy nơi này không có tội phạm, cuộc sống gần đạt tới thời thánh nhân đêm không đóng cửa rồi. Thế nên làm cảnh sát ở nơi này chẳng khác nào thái giám cưới vợ, hoàn toàn là đồ trang trí, đã vô dụng còn gây phiền hà.
Nếu nhất định muốn tìm tác dụng của cảnh sát, ừ cũng có, ở mặt khơi lên mâu thuẫn giữa nhân dân và chính quyền thì vai trò của cảnh sát thì rất hữu hiệu.
Với đồn trưởng Dư thì nơi này vẫn có ưu điểm, ít nhất so với ở Đại Nguyên thì nơi này gần quê y hơn, ít nhất không giống Đại Nguyên mở mắt ra là thấy án, nơi này trộm không có, cướp cũng không, bớt việc. Thế là một tháng nhậm chức thì có 12 ngày đồn trưởng Dư ở nhà bán hoa quả giúp cha, 8 ngày lên thành phố tìm chị Lâm, chưa nổi 10 ngày có mặt ở trong đồn. Ai bảo rảnh quá, thi thoảng có báo án thì cũng là chó nhà này cắn gà nhà kia, lừa nhà này húc hàng rào nhà kia, toàn chuyện lặt vặt tới không thể lặt vặt hơn được nữa, mà chuyện này cảnh sát không có tác dụng bằng trưởng thôn, anh tới hòa giải ba ngày không ăn thua, trưởng thôn "xéo" một phát là ai về nhà nấy, xong chuyện.
Cho nên Dư Tội thấy ở cái nơi này bỏ mặc nó là tốt nhất, không làm gì thì thiên hạ thái bình, chứ sao, hỏi một câu, đồn cảnh sát thành lập được bao năm nào? Mời vài chục năm thôi, còn tục lệ ở nơi này đã hàng trăm rồi, vận dụng thuần thục lắm rồi. Nên đồn trưởng Dư thi thoảng tới đồn ngó nghiêng, đi lang thang, gặp cán bộ cơ sở đảng chính phủ tán gẫu, cũng quen mặt lắm rồi, thi thoảng ra đường có người chào một tiếng "đồn trưởng Dư", y khẽ gật đầu đáp lại, thế là xong chuyện.
Vị trí địa lý của xã Dương Đầu Nhai đặc thù, núi cao sừng sững, quốc lộ luồn lách qua thung lũng, đi men theo quốc lộ 30 km, nửa là rừng trồng, đi sâu vào nữa còn thấy cả rừng nguyên sinh. Nơi này là lá chắn thiên nhiên của Đại Nguyên, ngoài núi là đồi đất vàng bao la bát ngát. Thế nhưng làm cảnh sát và toàn bộ lãnh đạo địa phương khiếp hãi cũng chính là khu rừng này, mỗi năm lại xảy ra vài vụ hỏa hoạn. Chỉ cần hỏa hoạn một cái là xã trưởng cách chức, đồn công an đổi tướng, vài ba lần chẳng ai dám tới đây nữa.
Đó chính là "chịu trách nhiệm lãnh đạo", Dư Tội khó khăn lằm mới được làm quan, lại tới chỗ quan sống không nổi, còn không à, từ vụ lần trước tới giờ, chẳng những xã đã thiếu xã trưởng, đồn trưởng đồn công an cũng không có nốt.
Cửa thôn lấy danh nghĩa đồn công an dựng tấm biển "Thấy thuốc lá phải tra, thấy lửa phải phạt, gây họa phải bắt."
Mâu thuẫn dân cảnh là ở đây, đồng ruộng bao la, nào rơm rạ, nào là lõi ngô, đốt rạ trả lại màu cho đất là truyền thống nghìn ngăm, vì đốt lửa trong ruộng nhà mình mà bị mắt, người dân nào chịu? Không chịu thì họ gây chuyện chứ sao!
Dư Tội tới nơi mới biết vị đồn trưởng nhiệm kỳ trước vì mùa xuân năm kia cháy rừng, ra lệnh bắt một ông già trên bảy mươi làm gương, lấy lý do là nghi phạm phóng hỏa giam trong đồn. Giam một tháng phải thả, thả về ngày hôm sau lão già tới sau chính phủ xã phóng hỏa, đốn luôn nửa ngọn núi làm toàn bộ chính phủ xã kinh hồn bạt vía.
Khi cảnh sát bắt ông ta, hỏi ông ta vì sao đốt rừng, ông ta nói, rừng là do ông mày trồng liên quan buồi gì tới bọn mày, câu này làm người dân chịu đủ nỗi khổ cấm rừng đồng loạt ủng hộ.
Cuối cùng thì ông già bị xử án treo ba năm, người ta vẫn ung dung đi ngang qua chính phủ xã, hứng lên nhổ phẹt bãi nước bọt, còn xã trưởng thì xong đời, lúc này chẳng biết ôm mặt khóc ở đâu.
Pháp chế tới đây cũng phải tránh đường, người nơi này không có khái niệm luật pháp, vì tách biết, nên có cả đống chuyện nghe mà trố mắt, làm mà dở khóc dở cười, cũng là chuyện cực kỳ khảo nghiệm năng lực chịu đựng tâm lý.
“ Đồn trưởng, gay go rồi ... Đồn trưởng, gay go rồi ... “ Lại có chuyện rồi, dân cảnh Lý Ngốc vừa chạy vào sân la như cha chết:
Hôm nay Dư Tội đang ở trong văn phòng xem dư địa chí xã, phòng làm việc cũng chính là nơi ở của y, chính đường của cái miếu, khá cao lớn rộng rãi, bên cạnh là gian nhỏ làm phòng ngủ, lười nhác thò đầu hỏi:” Thằng Ngốc, làm sao thế?”
“ Nguy to rồi ... Không biết thằng bé nào trong thôn rạch xe của anh rồi.” Lý Ngốc nói cũng không lên lời, ấy vậy mà lại là dân cảnh chính thức của đồn:
Dư Tội biết mình vẫn chưa dung nhập vào được đội ngũ này, từ lần trước đánh Cẩu thiếu gia Lý Dật Phong một trận, tên đó cả tháng rồi không thèm tới đồn, mà dân cảnh hiệp cảnh trong đồn rõ ràng là cùng một bọn với hắn, khắp nơi làm khó y. Chỉ đạo viên Vương Tấn nghỉ phép hơn một tháng, tới giờ Dư Tội chưa biết ông ta đi đâu, nếu không đích thân tới thì không tin nổi có chỗ nát thế này, đem so ra thì đội chống trộm cắp là nơi kỷ luật nghiêm minh rồi.
“ Có phải không thế, hay là các anh cố tình kiếm chuyện với tôi?” Dư Tội khinh bỉ, ở nơi này nói chuyện không cần quanh co:
“ Không, không phải ... Tiểu Thuyên, cậu lại đây ... Cậu nhìn thấy phải không?” Lý Ngốc kéo một hiệp cảnh tới làm chứng:
Người này tên Trương Quan Bình, là người bản địa, khá lớn tuổi, đã cưới vợ, tức tối nói:” Là bọn nhóc trong thôn, bọn này chuyên đi đập kính của đồn công an.”
“ A, mâu thuẫn giữa cảnh sát với nhân dân là bình thường, giờ các anh lại còn mâu thuẫn với cả trẻ con à?” Dư Tội dửng dưng chế giễu:
“ Không, phải đâu ... Đồn trưởng, là do người lớn ở sau lưng xúi chúng.” Lý Ngốc vội nói:
“ Đúng rồi đấy, chính do người lớn xúi bẩy.” Dư Tội đoán tám phần là do hai tên này xúi bẩy, nếu không vì sao không đi đập cửa kính mà đi rạch xe của y:
Cả tháng qua phiền phức liên miên, có người gọi điện thoại tới cục công an huyện cáo trạng, nói đồn trưởng đánh người, cục xử lý làm sao, đuổi y thì ai thay? Vả lại rất nhiều người thấy Cẩu thiếu gia bị đánh đúng lắm, loại người này đánh cho tàn tật ở nhà bớt gây họa.
Áp lực bên ngoài không được thì bên trong giở trò, có người đem lò sưởi của đồn trưởng đi, chẳng biết mang về nhà ai, tra không ra. Cơ mà nhìn đồn trưởng sáng sớm trong núi lạnh buốt xương mà y mặc mỗi cái ba lỗ tập thể dục trong sân thì biết không ăn thua, tên biến thái càng lạnh càng thích. Còn có người mong cháy rừng đuổi đồn trưởng đi, nhưng ông trời không chiều ý, trời cho trận tuyết, đám cháy vừa manh mún liền tắt ngấm. Nhưng mà họ không biết cả Dư Tội cũng đang chửi ông trời, quả đấy mà cháy to thì y vui vẻ xách hành lý về.
Một tháng người ta đi làm mỗi 10 ngày, hôm qua Dư Tội vừa từ Lâm Phần tới chỗ làm, hôm nay chúng lại tranh thủ phá.
“ Đi xem nào.” Dư Tội mặt lạnh tanh đứng lên, xem xem trò hay ho gì nữa đây: