Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 332 - Q4 - Chương 002: Cảnh Sát Quê, Dân Quê. (2)

Q4 - Chương 002: Cảnh sát quê, dân quê. (2) Q4 - Chương 002: Cảnh sát quê, dân quê. (2)

Tuyết lớn mấy ngày liền mới ngừng, hôm nay còn có cả nắng ấm, thời tiết dễ chịu, đồn trưởng Dư chỉnh lại bộ cảnh phục mùa đông, đủng đỉnh chắp tay sau lưng, lưng thững ra khỏi cổng. Xe đỗ ở bên đường cách chính phủ xã không xa, thời điểm này cả trong chính phủ xã cũng chẳng mấy người, ai ở trong thành phố thì về quê ăn Tết sớm, xung quanh xe chỉ có đám trẻ con đang chơi đá bóng, có đứa cầm ná tỉ thí, bắn chim xẻ trên cây, nhìn ba người mặc cảnh phục đi ra cũng không sợ.

“ Biến đi.” Lý Ngốc xua tay đuổi lũ trẻ sang bên, chỉ nắp xe:” Đồn trưởng xem, không ra gì cả ... Này, hỏi bọn mày đấy, đứa nào làm?

Chả khác nào tự đánh rắm tự ngửi, bọn trẻ con không coi ra gì, Dư Tội nhìn xe dùng vật cứng rạch thành chữ "Xe của vương bát đản", mặt tức thì biến sắc.

Dư Tội hơi nghiêng đầu sang, khóe mắt thấy Lý Ngốc đang hi ha hí hửng nhảy mắt ra hiệu với Trương Quan Bình, không cần nói cũng biết Cẩu thiếu gia ở sau chỉ huy bọn tôm tép kiếm chuyện với y. Chuyện này không tra không được, tra càng không được, đừng thấy chúng là trẻ con, không chọc được vào chúng đâu. Không phải sợ chúng, mà sợ người nhà chúng, ở nơi này quan hệ cảnh sát và quần chúng căng như thế, cảnh sát là quần thể yếu thế tuyệt đối.

Lý Ngốc hả lòng hả dạ lắm, vừa có thể đi khoe công với Cẩu thiếu gia kiếm bữa ăn, lại có thể gây khó dễ cho tên đồn trưởng dã man, sớm muộn có ngày đuổi được kẻ mà ai cũng chướng mắt đi, bằng chiêu này, hủy cái xe cả chục vạn, đoán chừng tên đồn trưởng uất hộc máu.

“ Ha ha ha ha.” Bỗng nhiên Dư Tội cười một tràng dài, nhìn nắp xe lại cười gập người, chỉ hai cảnh sát:” Đi gọi trưởng thôn lại đây, cả hai cùng đi.”

Hai người chạy đi rồi, có chút hoang mang không hiểu phản ứng của đồn trưởng không giống trong dự liệu. Đợi họ đi xa, Dư Tội lại cười lớn:” Chẳng trách người ta nói bọn mù chữ ở Dương Đầu Pha còn nhiều hơn lừa, viết có vài chữ thôi mà sai, mấy đứa lại đây mà nhìn này, trình độ kém quá.”

Bảy tám đứa trẻ con chạy tới, nhìn mấy chữ kia, không hiểu gì, một đứa nhìn đứa cao hơn:” Có sai đâu.”

“ Sai rồi, sai rồi, chữ đản trong vương bát đản viết sai ... Phải viết thế này.” Dư Tội cầm cục đá viết xuống đất: “ Đứa viết chữ này đúng là mù chữ, ngu hơn cả lửa.”

Mấy đứa bé cười rộ lên làm một đứa cao đỏ mặt tía tai chửi:” Chú mới mù chữ.”

“ Đứa nào viết là con lừa.”

“ Không phải.”

“ Phải.”

“ Đầu lừa, óc chó, lại còn mù chữ.”

“ Tôi không mù chữ.”

“ Trông mày ngu như vậy nhìn là biết mù chữ rồi.”

“ Ai bảo tôi mù chữ, chính tôi viết đấy.”

Một lớn một bé gân cổ cãi nhau, bọn trẻ con reo hò cổ vũ, Dư Tội đột nhiên không nói nữa, nhìn thằng bé một lượt, gật gù:” Giỏi lắm té ra là cháu viết đây hả?”

Bọn trẻ con phát hiện chuyện không ổn, chẳng đứa nào bảo đứa nào, chạy tứ tán, Dư Tội nhanh chân tóm được thằng bé rạch xe, đánh đít nó:” Dám gây án trước mặt chú à, bắt thằng tội phạm nhỏ ... Trả lời chú, cháu tên gì?”

“ Buông tôi ra, buông tôi ra ...” Thằng bé vùng vẫy không thoát, co chân đá không tới, há mồm cắn:

Dư Tội buông tay, nhanh như chớp chộp gáy thằng bé kéo về văn phòng, vừa thả ra, thằng bé co chân chạy, y ở sau quát lớn:” Xem đạn.”

Thằng bé quay đầu nhìn, tức thì đóng đinh tại chỗ, chỉ thấy Dư Tội rút ngăn kéo ra một cái ná sáng loáng, dây cao su vàng, trông tinh xảo hơn cái bọn chúng làm bằng cung không biết bao lần, uy lực thì mấy đứa bé chơi ná suốt ngày bọn chúng rõ lắm.

Dư Tội kéo ná đe dọa, sau đó đột nhiên cười, thái độ hiền hòa:” Đây, dám khiêu chiến quyền uy của cảnh sát, dũng cảm lắm, đây, thưởng ... Ha ha ha, có điều cháy viết xấu quá, lại đây lại đây, viết vài chữ.”

Thằng bé bán tín bán nghi cầm lấy cái ná làm bằng thép, sờ thôi đã thích mê rồi, đem khoe những đứa khác đảm bảo ghen tỵ chết thôi, thế là nghe theo Dư Tội cầm giấy bút viết vài chữ.

Dư Tội vừa nhìn vừa khen:” A, chữ đẹp thật đấy, xem ra đúng là biết viết ... Sau này viết lên giấy, đừng viết lên xe chú.”

“ Cháu còn viết được đẹp hơn cơ.” Thằng bé lè lưỡi cười ngượng, thấy chú cảnh sát này rất hiền rất tốt, thế là khoe khoang nắn nót viết thêm vài chữ, nữa:

“ Chà, trình độ hơn chú đấy.” Nói thật, chữ thằng nhóc xiêu vẹo xấu chết, cơ bản phản ánh được trình độ giáo dục nơi này. Dư Tội mở tủ, lấy đồ ăn vặt ra chia cho đứa bé, cái gì thiếu thốn chứ riêng đồ ăn vặt thì Lâm Vũ Tịnh chi viện cho y, rất nhiều. Vốn Dư Tội chẳng ăn thứ này, cơ mà ở đây buồn chán, thi thoảng cũng ăn. Vừa ăn Dư Tội vừa tán gẫu với thằng nhóc: “ Cháu mấy tuổi rồi, con nhà ai giỏi thế?”

“ 10 tuổi.” Thằng bé tự hào:” Cha cháu là Lý Hướng Dương.”

Đang trò chuyện vui vẻ, Lý Ngốc đẩy cửa sân cái sầm, kêu thất thanh:” Đồn trưởng, nguy rồi, vợ Lý Hướng Dương dẫn người tới.”

“ Tới làm gì?” Dư Tội đã lường trước cả rồi, nhếch mép:

“ Anh đánh con nhà người ta.” Lý Ngốc cố gắng che dấu vui mừng, làm bộ sợ hãi: “Họ tới nói lý.”

“ Thằng Ngốc, mày đổ dầu vào lửa, có phải muốn tìm kích thích không?” Dư Tội trở mặt chỉ mặt Lý Ngốc:

Đúng lúc này một phụ nữ cầm gậy cán mỳ, theo sau đám nữ nhân hùng hùng hổ hổ, chuẩn bị chửi nhau, Dư Tội đẩy ngay Lý Ngốc về phía trước, tức thì phì phì, mấy bãi nước bọt vào mặt.

“ Dám đánh con bà à ... Chán sống rồi chắc, rạch xe mày thì sao, thích rạch đấy ...” Bà mẹ bất kể ba bảy hai mốt, cầm gậy cán mỳ ném cái vèo vào mặt Dư Tội:

Nghe cô ta nói chưa, nơi này vô pháp vô thiên thế đấy, Dư Tội nhanh nhẹn né ngay, còn bắt lấy cái gậy: “ Này, này, đây gọi là tấn công cảnh sát đấy.”

“ Nhổ vào, cảnh sát thì sao, cái thứ không có liêm sỉ, đánh trẻ con à, rạch xe thì sao, rạch mặt anh cũng không được đánh trẻ con.”

“ Ê, ê, đứng lại ... Ai đánh cảnh sát, xem đi, đây có phải là con cô không?” Dư Tội cười chỉ trong phòng:

Người mẹ thấy vậy kệ tên cảnh sát, lao về phía con mình, sờ khắp lượt:” Sơn Oa, để mẹ xem, hắn có đánh con không, đừng sợ, cứ nói cho mẹ biết ... Cái này của ai?”

“ Chú cảnh sát hiền lắm, không đánh con, còn cho con đấy ...” Sơn Oa sợ bị mẹ tịch thu vội dấu ná sau lưng, kể vào đây viết chữ, còn được cho ăn nhiều món ngon, bà mẹ phát đống đồ ăn vặt trên bàn, hoang mang nhìn Dư Tội:

“ Chị dâu, chị nhìn tôi có giống người đánh trẻ con không, đứa bé đáng yêu thông minh như thế, ai lại nỡ đánh? “ Dư Tội từ nhỏ theo cha bán hàng, gặp đủ loại người rồi, chẳng qua là mấy chiêu lừa khách thôi, y cầm gậy cán mỳ đi vào phòng, đưa cho nó túi gà cay sấy khô: “ Sơn Oa, sau này rảnh tới chỗ chú chơi nhé.”

“ Dạ.” Sơn Oa hớn hở nhận gói thịt nửa cân, chưa ăn mà nước dãi chảy thành hàng:

Nhìn hai chú cháu tươi cười thân thiết như thế, không cần phải giải thích gì thêm nữa rồi, đám nữ nhân kia cũng nghi hoặc.

Dư Tội trả cái gậy cán mỳ: “ Chị dâu, có kẻ xúi bậy trẻ con phá xe cảnh sát ... Thấy tôi tìm ra là ai, lại đi gọi mọi người tới, nói quàng nói xiên, rõ rành rành ý đồ gây mâu thuẫn ... Rạch xe cảnh sát không phải chuyện lớn, có cái xe thôi, đâu to tát, nhưng mà đi dạy hư trẻ con thì không thể chấp nhận được rồi, chị thấy có đúng không?”

Bà mẹ kéo đứa con vào góc phòng thì thầm với nhau, đoán chừng hỏi chân tướng, hỏi vài câu nổi cơn tam bày, buông con cầm gậy cán mỳ chạy ra ngoài sân, chỉ Lý Ngốc đang định chuồn: “ Thằng Ngốc, mày là thứ chó không thèm ăn, sói không thèm tha, đứa bé có mấy tuổi mà mày dạy nó làm chuyện xấu ..”

“ Đồn trưởng Dư, cứu tôi với, cứu tôi với …”

Bình Luận (0)
Comment