Dư Tội châm một điếu thuốc thong thả xem trò vui, một đám vừa chửi bới vừa đuổi, một tên vừa la hét cầu cứu vừa chạy, đây mới chính là tấn công cảnh sát thực sự, Lý Ngốc thi thoảng lại bị vật thể là ném trúng người. Đám nữ nhân đuổi Lý Ngốc chạy thẳng vào thôn, chui tọt vào nhà, bà Lý nghe ngoài cửa có tiếng mắng chửi, chạy ra hỏi chuyện, ông Lý nghe xong cởi dép vả thằng con đôm đốp, thế là chó chạy gà bay, quỷ khóc sói gào ...
Rất lâu sau Lý Ngốc má in vết dép, hai mắt tìm bầm ôm đầu phá cửa chạy về đồn công an lánh nạn, nhưng vừa vào sân đã sợ tới đi không vững trượt chân ngã oạch một cái, suýt nữa phải đi đếm răng.
Đồn trưởng Dư mắt cá chết tay cầm dui cui điện, bấm nút, điện kêu tành tạch, phòng bên một đống cái đầu chen chúc nhìn, toàn là cảnh sát trong đồn.
“ Đồn trưởng, đồn trưởng, anh nghe tôi nói, tôi, tôi tôi ...” Lý Ngốc tất nhiên không cho rằng Dư Tội chỉ dọa, người ta còn đánh Cẩu thiếu gia gãy răng, mình là cái gì:
“ Nói đi, Thằng Ngốc, xúi bẩy trẻ con giở trò, chuyện này xử làm sao?”
“ Tôi ... Đồn trưởng, anh xem tôi thành thế này rồi, anh còn muốn làm gì nữa.” Lý Ngốc tay ôm má, ủy khuất vô cùng:
Mặc dù mấy thủ đoạn cấp thấp chẳng làm gì nổi Dư Tội, nhưng ngay cả sư tử còn bị con ruồi vo ve bên cạnh làm bực mình nữa là, mấy trò vớ vẩn này thực sự khiến y nổi giận, bước tới một bước là Lý Ngốc lùi một bước, cười đểu: “ Được, tôi không đánh cậu, vậy cậu phải bỏ tiền sửa xe.”
“ Vâng vâng ...” Lý Ngốc như được đại xá:
“ Chắc chứ, chiếc việt dã này mới phân phối đầu năm, giá mấy chục vạn, tiền phun lại sơn phải bảy tám nghìn …”
“ Bảy, bảy tám nhìn?” Lý Ngốc nghe nói bằng mấy tháng tiền lương, mặt đưa đám: “ Vậy, vậy anh đánh tôi còn hơn.”
“ Bảo Cẩu thiếu gia ra đây, tưởng tôi không biết hắn xúi các người hả? Giờ xảy ra chuyện muốn trốn, đầu tiên là tiền sửa xe, còn cả tiền viện phí của cậu nữa.” Dư Tội nửa dọa dẫm nửa dụ dỗ:
Nghe tiền viện phí của mình, Lý Ngốc hoảng ngay: “ Đúng, đúng, do hắn, hắn có tiền không thể để chúng tôi trả.”
Dư Tội ngửa mặt cười dài, cầm dùi cui vào đồn cảnh sát, Lý Ngốc chả hiểu sao, ngáo ngơ nhìn đám đồng nghiệp, biết xong rồi, mình khai ra Cẩu thiếu gia, bao nhiêu người đã nghe thấy.
Sau cái lần Cẩu thiếu gia bị đánh sau đó tố cáo lên cục công an huyện không ăn thua, gọi cả đám người trong đồn tới tìm cách giải quyết tên đồn trưởng mới, vốn định thuê người đánh một trận, nhưng mà sợ to chuyện. Dù sao cũng là đơn vị biên chế chính thức cấp đồn, trong tay đồn trưởng có súng, mà thằng này điên thế, ai biết dám làm gì. Sau đó có người hiến kế, phá đám từ trong nội bộ ép y đi, thế nên vắt óc gây khó dễ, lần nào cũng bị đồn trưởng dễ dàng phá giải, làm đám Lý Ngốc hối hận chọn sai đội, sớm biết thế đứng về phía đồn trưởng.
Lúc này truyền tới một hồi tiếng động cơ, cứu binh tới rồi, Lý Ngốc chạy ra ngoài, lập tức có mấy tiếng còi, đám hiệp cảnh cảnh ở phòng bên cũng chạy ra theo, hình như không chỉ một xe. Dư Tội bị khơi lên tò mò, đoán Cẩu thiếu gia tới báo thù, gài sẵn dùi cui, mở tủ bảo hiểm, lấy khẩu súng duy nhất trong đồn ... Bọn hoàn khố con nhà giàu này không biết giới hạn, không phòng không được, chúng dám làm bừa Dư Tội dám nổ súng, vì cái chức đồn trưởng rắm chó này mà bảo y cúi đầu à, đừng mơ.
Ra ngoài thấy hai chiếc xe đỗ ở cổng chính phủ xã, một chiếc Land Rover to lớn, bên cạnh là cô gái yểu điệu, Cẩu thiếu gia đang như chó lẽo đẽo theo sau, vác đồ cho người ta, thi thoảng cô gái quay đầu, áo khoác dài xanh nước biển, da trắng như tuyết, giày bốt cao rất thời thượng. Đừng nói hiệp cảnh chảy nước dãi, đồn trưởng Dư nhìn trật hàm, làm sao cái chỗ chó ăn đá, gà ăn sỏi này lại nuôi được bạch phú mỹ ...
Nữ nhân đôi khi rất ôn nhu, cái này không dễ gặp.
Nam nhân đôi khi rất đê tiện, cái này thì rất dễ găp.
Ở cái nơi mà thanh niên bỏ quê lên hết thành phố kiếm sống, bình thường gặp một nữ nhân mông mẩy vú to thôi là nhìn không chớp mắt, huống hồ là mỹ nữ cấp bậc này, tên nào tên nấy chảy nước dãi theo mỗi nụ cười mỗi ảnh mắt của cô gái.
Dư Tội đang định hỏi lai lịch của mỹ nữ, không ngờ Lý Dật Phong hô một cái, thế là đám cảnh sát chạy không sót một ai, đi làm cu li miễn phí cho người ta, y nhanh tay chộp một tên:” Tiểu Toán, ai thế?”
Tiểu Toán tên là Lý Thuyên Dương, hiệp cảnh, người trong thôn, nhìn đồng bọn đi lấy lòng mỹ nữ, rối rít kể. Ra là sinh viên đại học xuống xã công tác theo chính sách chi viện nông thôn, còn gọi là thôn quan, vì đồn trưởng ít tới nên không biết, con gái của ông chủ mỏ than ở huyện Ô Long kế bên, còn kể trong nhà cô gái này có bao tiền, có bao xe, nói văng nước bọt, sau đó vội vàng chạy đi.
Dư Tội hiểu ra, đây là con đường tắt an bài con cái của nhà giàu, xuống nông thôn, dựa vào tài lực gia đình, làm ra chút thành tích, thế là rộng đường thăng tiến.
Chép miệng, Dư Tội cũng nghe nói huyện Ô Long là quê hương đầu bếp, nuôi ra mỹ nữ cấp bậc này không tệ, nhìn mỹ nữ nữ một cái rồi quay đầu đi. Với đồn trưởng Dư mà nói có thể gọi là đã từng thấy biển sao còn bận tâm tới ao nước, bất kể là thổ hào hay mỹ nữ cũng chỉ đáng một cái tặc lưỡi thế mà thôi.
Người duy nhất bỏ đi khiến cô gái đang chỉ huy đám cảnh sát chuyển đồ, rải thuốc lá Trung Hoa ra mời một vòng, hỏi: “ Thằng Ngốc, có phải đồn trưởng mới của các anh không?”
“ Đúng đấy.” Lý Ngốc đặt điếu thuốc lên mũi hít hà:
“ Phó thôi.” Trương Quan Bình nhấn mạnh:
“ Lại chỉ đeo chức.” Lý Thuyên Dương vừa chạy tới nhận thuốc lá cũng bổ xung:
Còn có người nói xấu sau lưng: “ Chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu, đợi chỉ đạo viên về là thằng này không còn chỗ lên tiếng nữa.”
“ Đúng thế, thế nào cũng phải đốt bảy tám ngọn lửa, đuổi thằng con cháu này đi.”
Cô gái chỉ cười, đám cảnh sát xã tự do quen rồi, e là đồn trưởng quản nghiêm nên không chịu, cô bảo mọi người chuyển đồ lên lầu, còn mình chạy về phía bóng người kia, từ xa gọi: “ Này, đứng lại ... Nói anh đấy, anh là đồn trưởng Dư à?”
Dư Tội ngạc nhiên quay đầu nhìn cô gái chạy tới, nụ cười tươi tắn tự nhiên, giữ uy nghiêm đồn trưởng, chắp tay sau lưng đứng đợi.
Cô gái nhìn vị đồn trưởng tuổi rất trẻ mà lại làm ra vẻ lão thành, phì cười đưa tay: “ Anh là đồn trưởng mới à? Làm quen nhé, tôi là trưởng thôn thôn trung tâm xã Dương Đầu Nhai, Lệ Giai Viện.”
Bàn tay trắng trẻo tất nhiên khác hẳn thôn phụ tay chân sần sùi vết chai cả đống, Dư Tội nghiêm túc bắt tay nói đơn giản: “ Dư Tội.”
“ Lần trước tôi tới có nghe tên anh rồi, nhưng anh không có mặt, tôi rất tò mò, tên anh thật lạ.”
“ Tên tôi không đúng với người, tên cô thì người sao tên vậy, đúng là một giai nhân.” Dư Tội mỉm cười:
Ồ, cuối cùng nghe được một câu lọt tai, không giống đám nhà quê chỉ biết chảy nước dãi nói, chị Lệ, chị thật xinh đẹp. Lệ Giai Viện cười khúc khích, thản nhiên nhìn Dư Tội một lượt: “ Nghe nói anh dám đánh cả Cẩu thiếu gia, đánh xong còn bình an vô sự, nhất định là một nhân vật đáng nể đấy.”
Í, ánh mắt cô nàng này sao như quả phụ nhìn tráng đinh thế, Dư Tội sinh nghi ngay lập tức: “ Trưởng thôn Lệ, sau này chúng ta công tác còn phải qua lại nhiều, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”