“ Hi hi, tất nhiên rồi, mọi người giúp đỡ nhau cùng tiến bộ mà.” Lệ Giai Viện thu hồi ánh mắt khác thường lại: “ Có điều công tác của các anh à, không làm cũng được, nói thế này nhé, trị an nơi này tốt lắm, nếu không có cảnh sát xã các anh còn tốt hơn nữa.”
Ồ, cô gái này thật thẳng tính, Dư Tội nghe vậy không phật ý, còn hài hước đáp: “ Trưởng thôn Lệ xem ra đã đi sâu vào quần chúng rồi, rất hiểu dân tình đấy.”
“ Con người anh thú vị thật .. Có điều tôi thấy công tác của anh khó triển khai.”
“ Vì sao?”
“ Nơi này trừ anh và Cẩu thiếu gia thì đều là người bản địa, hơn nữa Cẩu thiếu gia tới trước anh, anh lại đánh hắn, tất nhiên là khó làm việc.” Lệ Giai Viện nói nhỏ:” Còn nữa, chỉ đạo viên chưa về, cái lão già đó cả Cẩu thiếu gia còn phải sợ ba phần đấy.”
“ Chuyện đó thì tôi phải gặp mới biết.” Dư Tội nhếch mép, lão chỉ đạo viên đó đừng hòng đánh y như đánh đồn trưởng trước, tới lúc đó chưa biết ai đánh ai đâu, chớ nghĩ già mà y không đánh, già càng dễ đánh mới đúng:
“ Với cả kinh phí của các anh cũng là vấn đề lớn, theo như tôi biết, trừ tiền lương ra thì không có thưởng hay trợ cấp, xăng phân phối chỉ đủ đi xe máy, cái xe Trường An trong sân nửa năm chưa chạy rồi.”
“ Trưởng thôn Lệ, thật lợi hại, những chuyện này cũng biết, có phải cô định tài trợ cho chúng tôi không?” Dư Tội tâm tư nhạy bén, Lệ Giai Viện lôi ra cả tràng khó khăn như thế định khoe cái gì, khoe giàu à, tốt quá, Dư Tội đang lo không có nhà đại hộ mà ăn đây:
Lệ Giai Viện quay đầu nhìn mấy người chuyển đồ, thần bí ghé tới gần nháy mắt: “ Chúng ta giao dịch nhé?”
Dư Tội ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, vì trời lạnh không khí trong lành, ngửi càng rõ, khiến y nhớ tới chị Lâm đã đi làm nhiệm vụ, khiến y tới thành phố tìm mấy lần không gặp, xem ra mình bắt đầu đói khát rồi, nếu không sao mũi thính thế, ngửi thấy mùi nữ nhân:”Giao dịch gì, cô nói xem.”
“ Thay tôi giáo huấn Cẩu thiếu gia một trận.” Lệ Giai Viện nghiến răng, thần thái thay đổi hẳn làm người ta chừng như cô gái nụ cười rực rỡ kia là người khác:
Dư Tội cảnh giác ngay, thiếu gia nhà quan, tiểu thư nhà giàu, vốn là đôi trời sinh mới đúng, sao nhìn có vẻ như là có thâm thù đại hận, y không phải loại bị mỹ nữ làm mờ mắt, ít nhất Lệ Giai Viện không đủ tầm làm y mờ mắt:” Lý do?”
“ Phiền chết đi được chứ sao.” Lệ Giai Viện dậm chân, bực tức nói:” Anh vào huyện mà nghe ngóng xem, tên Cẩu thiếu gia này tiếng tăm thối tới mức nào, vậy mà còn không biết điều ngày ngày dính lấy tôi, ai thấy cũng cười tôi ... Anh giúp tôi, nếu đánh cho hắn bán thân bất toại, nằm nhà vài tháng thì tôi cũng thanh tĩnh.”
Ồ, hiểu rồi, loại hoàn khố như Cẩu thiếu gia mà làm người ta thích được rất khó, nói không chừng cô nàng này còn chê gia thế không đủ, Dư Tội cười không đáp.
Lệ Giai Viện kéo tay y lắc, mắt chớp chớp:” Đi mà đồn trưởng Dư, anh xử hắn, tôi giải quyết vấn đề kinh phí cho anh.”
“ Không thích hợp, cô bỏ tiền thuê người đánh hắn tàn tật dễ lắm mà.” Dư Tội lắc đầu:
“ Xem anh nói kìa, cứ như tôi quen biết toàn lưu manh côn đồ ấy, tôi muốn thuê cũng chẳng biết tìm ai, hay anh giúp tôi.”
Dư Tội dở khóc dở cười, rõ ràng là hai cán bộ nhà nước bàn công tác, thế mà như là XHĐ tính chuyện thanh trừng đối thủ, thấy đám Lý Dật Phong quay lại, nói: “ Để tôi suy nghĩ ... kiến nghị này của cô hợp lý đấy, dù sao tôi cũng chẳng ngại đánh thằng này.”
“ Vậy mau mau cho tôi câu trả lời.” Lệ Giai Viện cao hứng vẫy tay về khu túc xá của chính phủ xã, Lý Dật Phong mặt dày sán tới, cô không thèm để ý, ngược lại thái độ với đám cảnh sát sứt môi lồi rốn trong đồn không tệ:
Thôn trưởng về, đồn trưởng về, đám cảnh sát châm lửa hút thuốc lá ngon được thôn trưởng Lệ phát, còn Lý Nhị Phong vẫn hồn vía đâu đâu nhìn về phía thôn trưởng.
Lý Ngốc sán tới: “ Anh Phong sao thế, còn chưa lôi được lên giường à?”
“ Giường cái rắm, đến tay còn chưa được sờ.” Lý Dật Phong cáu kỉnh cướp luôn điếu thuốc:
“ Muốn sờ thì thiếu gì gái.”
“ Mày đúng là Thằng Ngốc, so được với nhau à, ngủ với em này là bằng với ngủ với khối tài sản ngàn vạn đấy.” Lý Dật Phong nói thẳng thừng chẳng thèm che đậy gì, hắn muốn kiếm nữ nhân còn không đầy ra đấy à:
Đám cảnh sát luôn mồm phụ họa.
“ Anh Phong, thôn trưởng thì từ từ cũng được, nhưng thằng đồn trưởng không xử không được ... Con mẹ nó, anh xem mặt tôi này, sáng nay tôi xúi mấy đứa bé rạch xe hắn, ai ngờ hại cả mình ...” Lý Ngốc chỉ vết thương trên mặt kể khổ:
“ Mẹ mày, đáng đời, ai bảo mày ngu.” Lý Dật Phong cười lớn, chửi xong mặt chuyển nghiêm túc: “ Các anh em, lần này e chúng ta gặp đối thủ rồi, căn cứ vào tin tức tôi nghe ngóng được, thằng này không chọc vào nổi đâu.”
“ Anh Phong, anh nói chơi à, chẳng lẽ có lai lịch, có lai lịch em thèm tới đây?”
“ Chân tay lẻo khoẻo thế kia, không phải đồn trưởng tôi bẻ cố rồi.”
Đám cảnh sát xã láo nháo, mạnh miệng thế thôi chứ đồn trưởng không dễ chọc là nhân thức chung rồi, Cẩu thiếu gia ra hiệu im lặng, vẫy tay tụ lại một chỗ thảo luận. Một lát sau cả đám chia nhau mà đi, Lý Dật Phong như trộm rón rén đi về phía đồn, tới trước cửa phòng đồn trưởng, đầu cúi xuống miệng cười nịnh, giống học sinh phạm lỗi đợi giáo viên xử phạt.
“ Vào đi, đứng đó làm gì? Đã học điều lệ cảnh sát chưa, vô cớ bỏ việc 15 ngày, có thể kiến nghị khai trừ.” Dư Tội nghiêm mặt nói, trong mắt y đây là thằng nhãi chưa lớn, được cha mẹ chiều chuộng che chở quá mức, hoàn toàn không có tí uy hiếp nào:
“ Đồn trưởng, anh không vô sỉ như thế chứ, anh cũng bỏ việc mười mấy ngày, giờ lại chỉ trích tôi à?” Lý Dật Phong khó chịu cho rằng đồn trưởng cố tình bới bèo ra bọ:
Dư Tội trâng tráo nói: “ Thế tôi là đồn trưởng hay cậu?”
“ Là anh, là anh ạ …” Lý Dật Phong cười toe toét đi vào, như chưa từng phát sinh chuyện bị đánh, ân cần rót nước, cung kính đặt lên bàn đồn trưởng, nụ cười như chàng độc thân nhìn trộm quả phụ tắm vậy, nhìn thế nào cũng thấy rất trộm cắp:
Dư Tội chỉ: “ Ngồi xuống đi, nói chuyện tử tế, hôm nay làm sao thế hả?”
“ Dạ, hôm nay tôi tới đây chịu đòn nhận lỗi với đồn trưởng.” Lý Dật Phong ngồi xuống, tỏ ra trịnh trọng:
“ Tốt, nhận lỗi là tốt, thế chịu đòn đâu nhỉ?”
“ Ha ha ha, đồn trưởng, chúng ta không coi trọng hình thức, có tâm là quan trọng nhất, anh nói có phải không? Dù sao anh cũng không khai trừ được tôi, tôi cũng chẳng làm gì được anh.” Lý Dật Phong nói rất thật:
Đây là cái thắng thấy yếu thì ức hiếp, thấy mạnh thì sợ hãi, thấy ngang ngược thì nằm xuống, một thằng hoàn khố ăn hại điển hình. Dư Tội không thèm để ý, đóng tập tài liệu lại, ném qua một bên, ngồi đường hoàng nhìn Cẩu thiếu gia da trắng thịt mềm, trừ nụ cười đê tiện gợi đòn thì xem như cũng thuộc hàng soái ca, muốn nhìn xem có phải thẳng này muốn hại mình không?
“ Anh đâu cần đề phòng thế, kỳ thực một tháng qua tôi đã nghe ngóng rõ ràng anh là ai rồi.” Lý Dật Phong tự khai báo: “ Cao thủ săn trộm, một tháng bắt hơn trăm tên ... Lợi hại nhất là chỉnh toàn bộ Giả gia vào tù. Con trai của thím tôi ở tỉnh thành, làm ở tòa án khu Tấn Nguyên, hắn nghe tới đại danh của anh là chửi mắng tôi, nói chọc ai không chọc, chọc vào tên cảnh sát lưu manh, mày muốn chết à, cán bộ cấp xử còn chết trong tay y ... Tôi không tin, tôi nói, anh không phải người bị hại à, anh ấy bảo, đó là thủ đoạn rất khéo, thế là tôi hiểu rồi ...”