Không biết thằng này đang biểu dương hay đá đểu mình, nghe quai quái, Dư Tội cầm cốc nước nóng lên thong thả uống, chẳng vội tỏ thái độ, đợi thằng này biểu diễn hết.
Lý Dật Phong thấy Dư Tội thâm trầm như thế, cho rằng mình nói chưa đủ: “ Cha tôi nói, anh chắc chắn là người có bản lĩnh.”
“ Thế sao?” Dư Tội thấy tên này thổi phồng quá rồi, cha hắn là trưởng phòng vũ trang huyện, coi mình vào mắt mới lạ:
“ Thật, ông ấy nói, phàm là người từ tỉnh thành bị đầy trực tiếp tới loại địa phương quỷ quái này, chắc chắn là nhân vật đáng nể.”
Dư Tội chẳng vì lời khen mà phỏng mũi, bất kể anh là nhân vật gì, đợi cho lời bàn tán trôi đi, chẳng còn là "nhân" nữa, chỉ còn "vật" thôi.
“ Đồn trưởng Dư, chúng ta không dông dài nữa, hôm nay tôi mời khách, anh nể mặt, về sau anh nói đi về phía đông, tôi tuyệt đối không dám đi về phía tây, anh bảo tôi đuổi gà, tôi tuyệt đối không dám bắt chó ... Một câu thôi, tôi theo anh lăn lộn ở Dương Đầu Nhai.” Lý Dật Phong vỗ ngực giở giọng giang hồ: “ Cẩu thiếu gia này nói là giữ lời.”
Dư Tội không ngờ thằng này tự xưng hô như thế, thấy thú vị hỏi lại: “ Cẩu thiếu gia này, tôi không hiểu, cha cậu hay dở gì cũng là lãnh đạo, sao lại bị đày tới nơi quỷ quái này?”
“ Úi da, anh không biết đấy ... Ài, tôi nói cho mình anh, anh đừng có nói với người khác.” Lý Dật Phong hạ thấp giọng xuống: “ Tôi ghét nhất là cha tôi, không phải bốc phét, ở bên ngoài trừ anh ra thì chỉ có tôi đánh người khác, không có chuyện ngược lại ... Nhưng ở nhà, tôi bị đánh từ nhỏ tới lớn ... Mẹ nó chứ, từ bộ đội về không an bài cho việc nhẹ nhàng, đẩy tôi tới chỗ quỷ quái này, chỉ đạo viên là chiến hữu cũ của cha tôi, lão già đó cũng chả tử tế con mẹ gì, toàn bới móc tôi, chẳng có việc gì cũng đi mách lẻo khiến tôi bị ăn đòn, bình thường tôi khôn dám về nhà.”
Dư Tội hứng thú chống cằm nhìn Lý Dật Phong, xem ra ác thiếu gia cũng có chỗ khó của mình, trong nhà mong con hóa rồng, nói vậy hắn không thấy thằng này quá đáng ghét nữa. Nếu không có gia thế kia, Cẩu thiếu gia cùng lắm chỉ là thằng lưu manh đầu đường, lưu manh thì y ít phản cảm lắm.
“ Thế nào đồn trưởng, chúng tôi chuẩn bị hết cả rồi.” Lý Dật Phong chỉ ngoài cửa:
Dư Tội quay ra, đám cảnh sát quê xách rượu, xách thịt, tên Lý Ngốc còn bê cả nồi ở nhà tới, y cũng là người từng lăn lộn giang hồ rồi, sảng khoái vỗ tay: “ Được, cảnh sát thiên hạ là người một nhà, đều là huynh đệ, ai nhớ thù qua đêm, lần sau tôi mời.”
Lý Dật Phòng vội vàng khom người làm động tác mời, thế là còn trong giờ làm, chén qua chén lại, ăn uống tưng bừng, còn quy định gì cũng vứt hết sang bên.
Một chai rượu vào bụng, đám cảnh sát và đồn trưởng gần gũi hơn không ít.
Nhìn Cẩu thiếu gia bợ đít đồn trưởng không biết xấu hổ là gì nữa, chứng tỏ lai lịch của y không nhỏ, thêm nữa mấy lần ngầm giở trò, thủ đoạn của đồn trưởng thì ai cũng thấy, đánh không nổi, đuổi không nổi, nếu không phải vì lấy lòng Cẩu thiếu gia kiếm mấy bữa rượu thịt thế này, ai rảnh đi chọc vào.
Dư Tội lúc mới tới cũng là vì tâm tình không tốt, gặp ngay Cẩu thiếu gia khiêu chiến quyền uy đồn trưởng, nên lợi dụng để dằn mặt người khác, kỳ thực hơi quá tay, tự phạt ba chén, nói vài câu thể diện, thế là chuyện qua đi.
Lý Ngốc thay đổi thái độ hoàn toàn, chiêu đãi rất ân cần, cái mặt hắn không ra sao mà hầm nồi thỏ rất khéo, thịt quê thơm nhức mũi, ở thành phố đương nhiên là chế biến công phu hơn, ăn ngon hơn, cơ mà nói tới thuần và chất là phải ở nơi còn hoang sơ thế này.
Kỳ thực bây giờ ở quê có khi nhiễm độc kinh khủng hơn thành phố, nào là nhà máy gây ô nhiễm nặng bị chuyển ra vùng quê, nào là nông dân lạm dụng chất hóa học trong nuôi trồng, thế nên nó sinh ra thôn ung thư, xã ung thư. Cơ mà xã Dương Đầu Nhai này tuyệt nhiên không có mấy thứ đó, núi non gập ghềnh, giao thông bất tiện, tài nguyên không có đã chặn bước tiến công nghiệp hóa bên ngoài, nên nghèo bền vững bao năm.
Thêm một chai nữa, Dư Tội lâng lâng, rượu vào lời ra, đem chuyện ở đội chống trộm cắp ra khoe khoang, lại lấy đồng xu biểu diễn, làm căn phòng nhỏ vỗ tay không ngớt, nói trong đồn lâu lắm rồi chưa xuất hiện một nhân vật đáng kể nào. Đương nhiên trừ chỉ đạo viên Vương Tấn chưa về, Dư Tội cũng nhận ra, đám cảnh sát quê này có vẻ kiêng kỵ vị chỉ đạo viên đã nhậm chức hơn 20 năm, tuổi nghề còn nhiều hơn tuổi đời của y.
Dư Tội vẻn vẹn chỉ xem ảnh chỉ đạo viên thôi, hỏi tới người này rốt cuộc như thế nào, dù sao tương lai cũng cộng tác với nhau, không thể lại như Cẩu thiếu gia, cứ đánh một trận dằn mặt, đúng không? Lý Ngọc thở dài, nói luận tới bối phận, hắn phải gọi chỉ đạo viên là dượng, từ nhỏ sợ ông ta, công tác của hắn là nhờ dượng mình giúp chuyển chính chức.
Câu trả lời của Lý Dật Phong thì phức tạp hơn. Kể chỉ đạo viên và cha hắn là chiến hữu, từng cùng tham gia chiến tranh Việt Nam, thế nên mới ném hắn tới chỗ chó không buồn ỉa này, gọi là xuống quê rèn luyện, với lão già đó, hắn vô kế khả thi.
Vừa là người bản địa cắm rễ lâu năm, lại có quan hệ, Dư Tội liền hiểu không phải đùa rồi, huống hồ là quân nhân từng tham gia chiến đấu ở biên giới Việt Nam còn mạng mà về, y cũng hơi ngán, loại lưu manh già sống dai dẳng như thế khó đối phó lắm.
“ Thế chỉ đạo viên khi nào về?” Dư Tội trầm ngâm, lão già đó đi cả tháng rồi, quá đáng hơn mình: “ Làm gì mà đi lâu thế?”
Mọi người nhìn nhau không nói, thấy đồn trưởng đại nhân nhíu mày, Lý Tuyên Dương vội giải thích: “ Đồn trưởng, đợi ông ấy về anh hỏi là được, nào đồn trưởng trưởng, chúng tôi mời anh một chén.”
“ Đúng đúng, uống thôi, không nói chuyện mất hứng làm gì, đồn trưởng, tôi nói cho anh biết trước, con lừa già đó về, tôi không đi làm nữa đâu, anh thông cảm ...” Lý Dật Phong đã uống tới mặt đỏ phừng phừng, chưa gì đã làm dụng giao tình mong được mở cửa sau:
Dư Tội uống tới chếnh choáng, vỗ ngực: “ Không thành vấn đề, nơi này đồn trưởng quyết, chỉ đạo viên là cái mẹ gì.”
Rồi, câu này không được ai reo hò hưởng ứng mà còn rùng mình, có câu một núi khó dung hai hổ, trừ khi một con đực một con cái, vậy phải phân thắng bại rồi.
Dư Tội dè chừng lão già đó, không có nghĩa là y sợ, thấy không khí trùng xuống, đổi chủ đề:” Cẩu thiếu gia, sao hôm nay lại đi làm?”
“ Ai đi làm?” Lý Dật Phong cứ như sợ người ta hiểu lầm mình yêu nghề, nuốt vội chén rượu chỉ về phía chính phủ xã:” Tôi theo đuổi Hổ nữ.”
Hổ nữ? A, là cô em trưởng thôn đi xe Land Rover ( Lan lộ hổ), không phải Hổ nữ thì là gì, từ này hay, Dư Tội chuyên đặt biệt danh cho người khác, thế nên cười lớn: “ Tốt tốt, thấy tiền thì kiếm, thấy gái thì cưỡi, thế mới là bản sắc anh hùng.”
“ Oa, đồn trưởng đúng là tri kỷ.” Lý Dật Phong đưa cả hai tay ra nắm tay Dư Tội mà lắc, lắc lấy lắc để: “May nhờ đồn trưởng thông cảm ... Không sợ anh cười, tôi theo đuổi nửa năm rồi mà chưa được sờ tay.”
“ Thuần khiết thế.” Dư Tội thất kinh, tóm lại đây không phải là biểu dương:
“ Tôi không muốn thuần khiết, mà là không có cách nào.” Lý Dật Phong rượu say lời chân thật, lải nhải kể quá trình theo đuổi Hổ nữ, gia đình hai người vốn quen biết, quan hệ không tệ, nhưng người ta lại coi hắn như không khí, làm hắn muốn khóc: