Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 336 - Q4 - Chương 006: Xúi Bậy Sinh Họa. (3)

Q4 - Chương 006: Xúi bậy sinh họa. (3) Q4 - Chương 006: Xúi bậy sinh họa. (3)

“ Anh Phong, nghĩ thoáng chút cô nương tốt thiên hạ nhiều lắm.”

“ Đúng thế anh Phong, Hổ nữ còn chưa phát hiện sự ưu tú của anh đâu.”

Anh em rượu thịt vì vài miếng ăn phải lên tiếng cổ vũ, mà giọng điệu rõ là, quả dưa ngọt đó anh không hái nổi đâu ...

Lý Dật Phong xua đuổi đám vô tích sự chỉ giỏi nói mấy câu thiếu dinh dưỡng, ở đây đồn trưởng là có trình độ nhất, sán tới xin kế:” Đồn trưởng, à không, đại ca ... Anh là cao nhân, chuyện này anh phải giúp tôi, tôi cảm kích suốt đời.”

“ Chẳng qua chỉ là tán gái thôi mà, quá dễ.” Đồn trưởng Dư nói phét không ngượng mồm, đến giờ chị Lâm còn chưa coi y là bạn trai mà đã vô ngực khoe khoang: “ Biết bạn gái tôi là ai không, cảnh sát chống ma túy, xuất thân đặc cảnh, đấm một phát nát gạch.”

“ Có phải không thế, vậy lên giường thì ai cưỡi ai?” Lý Ngốc ngạc nhiên đưa ra vấn đề trực diện:

Cả phòng cười nghiêng ngả, Dư Tội cầm đũa đập Lý Ngốc một phát:” Nữ nhân có lợi hại tới mấy cũng chỉ là ...”

Lời ra tới miệng vội nuốt ngược lại, Dư Tội nhớ ra không phải đang ba hoa bốc phét về nữ nhân nào đó mà là chị Lâm, đổi lời khẩn cấp:” Nữ nhân ... Tôi tuy không đánh lại cô ấy, nhưng tôi chinh phục được cô ấy, mà chinh phục nữ nhân thì không phải dựa vào nắm đấm.”

Cũng phải, cả đám gật gù, Trương Quan Bình đã kết hôn phát biểu: “ Mấy bà nương ấy à, trước khi kết hôn thì ngày ngày dỗ dành để đưa cô ta lên giường, kết hôn rồi thành cô ta ngày ngày gạ gẫm mình lên giường, phiền lắm.”

Mọi người cười nghiêng ngả, Lý Dật Phong nhìn thấy tia sáng le lói truy hỏi: “ Vậy đại ca, muốn chinh phục nữ nhân phải làm sao?”

“ Còn phải nói à, thứ nhất là khí chất, không biết sợ, giống như dí súng vào đầu không chớp mắt, sợ thì không chinh phục được nữ nhân. Cậu xem lại mình, lẽo đẽo chạy theo sau lưng người ta, người ta lại chẳng khinh ... Biết phải làm sao không? Gọi cô ta đi khiêng đồ, cô ta mà chậm chạp, cho hai cái tát ...” Đồn trưởng Dư vung tay làm mẫu, úi dời, khí chất đó đúng là chấn nhiếp cả phòng:

“ Còn nữa không?” Chiêu này Lý Dật Phong không dám học rồi, ở đây chỉ có hắn là phận ăn tát thôi:

“ Còn chứ, phải có gan, nửa năm không dám sờ tay, người ta không cười cho à?” Một bên hứa xuông chưa có lợi lộc gì, một bên có rượu có thịt, lại ân cần cung kính, Dư Tội tất nhiên là giúp bên này, huống hồ rượu vào thì đồn trưởng Dư cũng giống đa phần mọi người thôi: “ Khách khí gì, kiếm cơ hội cô ta không đề phòng, ôm lấy, hôn môi, sờ vú, sờ nhũn ra là được ...”

“ Cô ấy không chịu thì sao?” Lý Dật Phong ngứa ngáy, đó cũng là chuyện hắn ngày đêm ao ước:

“ Người ta đồng ý cũng không nói với cậu, nữ nhân mà, phải giữ ý mới là đoan trang, còn cậu giữ ý thì thằng ngu rồi, làm một lần thì lần sau thoải mái rồi, cậu không muốn cô ta còn chẳng chịu.”

Lý Dật Phong cũng chưa tới mức đầu bị lọt nước, ngần ngừ hỏi:” Đại ca, sao tôi nghe anh nói giống ... cưỡng bức thế?”

“ Ờ, đúng là cưỡng bức thật ...” Dư Tội nhớ ra, nghe cũng giống thật, thấy xung quanh nhìn chăm chăm, không thể để mất khí thế:” Người anh em cơ mà phải xem là ai cưỡng, sẽ không coi là bị nữa, hiểu không? Soái ca như cậu chẳng hạn.”

“ Chí lý.” Lý Dật Phong bị xúi bẩy tới hào khí bừng bừng, không phải trong phim Hàn hay có cảnh đó sao, soái ca đẩy cô gái vào tường, cô gái ban đầu chống trả, sau đó từ từ xuôi theo, thế là nhạc hạnh phúc nổi lên:

Đám cảnh sát cũng vào hùa mỗi người một câu kích thích, Dư Tội như quay lại ngày tháng làm lão đại ở Quảng Châu, hào khí bừng bừng cầm chai rượu loạng choạng đứng lên đá Lý Dật Phong một cái, chỉ tay: “ Đi, nhân lúc cô ta chưa về nhà, tới đó ôm lấy, nên gặm thì gặm, nền sờ thì sờ, làm vài lần là vạn sự thuận lợi.”

Lý Dật Phong uống sắp tới giới hạn rồi, rượu là gan anh hùng, bên cạnh còn đám ra sức xúi bẩy, đập chén tuyên bố: “ Đi luôn!”

Choang! Chén rượu vỡ một cái, cả bọn giật mình nhận ra, hình như thế này không ổn, chậm mất một giây thôi Lý Dật Phong hiên ngang đá cửa bỏ đi rồi, gió lạnh thốc vào mặt, tỉnh táo hơn vài phần đuổi theo. Lý Ngốc can ngăn Lý Dật Phong, nhưng mà can không nổi, Lý Dật Phong bừng bừng khí thế chạy về phía chính phủ xã, bảy tám tên say rượu chân nọ đá chân kia đuổi theo gọi lại không được ....

“ Đồn trưởng, lỡ xảy ra chuyện thì sao?” Lý Ngốc sợ rồi, cuống cuồng chạy về tìm đồn trưởng, kéo Dư Tội ra ngoài, vừa lúc thấy Lý Dật Phong đá cửa chính phủ xã xông vào:

Cả đám rối rít chạy theo, áp sát chân tường bên ngoài, thấy đồn trưởng vẫn cười được, Lý Thuyên Dương lo lắm: “ Đồn trưởng, xảy ra chuyện là nguy đấy.”

Chứ còn không à, đồn trưởng xúi bẩy cảnh sát trong đồn đi cưỡng bức trưởng thôn, thành hay không thành đều lớn chuyện.

Chuyện tới mức này Dư Tội đành tự trấn an: “ Xảy ra chuyện gì được, không nghe à, hai nhà quen nhau, lại là thanh mai trúc mã, chỉ cần vượt qua chướng ngại này là sẽ có tự tin dũng khí.

Trương Quân Bình hạ thấp giọng thì thầm:” Nhưng Hổ nữ không vừa, xưa nay không ưa Cẩu thiếu gia.”

“ Càng tốt, nếu hai bên có ý với nhau, vậy thì chúng ta làm chuyện công đức, còn không thì xong, đau dài không bằng đau ngắn, chặt đứt sớm cũng là công đức.”

Làm sao lại gặp phải loại đồn trưởng này, đột nhiên cả bọn nghe "á" một cái, là tiếng nữ chói tai, cả đám hết hồn, hết rồi, chơi thật rồi.

Chưa kịp thò đầu nhìn trộm lại "á" một cái nữa, à không á liên tiếp, là tiếng Lý Dật Phong, tiếp đó là bôm bốp liên tục, rồi tiếng kính vỡ, không giống làm chuyện kia, mà giống, đánh nhau?

“ Sao giờ đồn trưởng?” Cả đám đồng loạt nhìn đồn trưởng:

“ Cái này ... Cái ngoài ngoài dự liệu.” Dư Tội cũng sợ tới tỉnh rượu luôn, thấp thỏm lẩm bẩm, trong kia Hổ nữ đang chửi bới thậm tệ, thầm nghĩ, hỏng rồi, chuồn nhanh:

Chưa kịp chuồn thì Lý Dật Phong chạy từ trong ra, ngã oạch một cái lăn lông lốc ở bậc thềm, úi dời, cú này đau đấy. Tiếp đó Hổ nữ đuổi theo, tay cầm gậy phơi quần áo, vừa chửi vừa đánh, Lý Dật Phong kêu cha gọi mẹ vừa bò dậy chạy mấy bước lại ngã chổng bốn vó lên trời. Hổ nữ cưỡi lên người, túm cổ áo tát: “ Dám giở trò lưu manh với bà, mày chán sống rồi, có tin hôm nay bà thiến mày không ...”

Tát chan chát làm mấy người đứng sau nghe nổi hết da gà da cóc, Dư Tội đẩy đám cấp dưới: “ Đứng trơ ra đó làm gì, mau mau đi giúp.”

Ai mà dám, Lý Ngốc rụt cổ: “ Đồn trưởng, chúng tôi không dám, anh đi đi.”

Vớ vẩn, lão tử mà dám đi thì bảo mấy người làm gì, đồn trưởng ăn hại, Lý Dật Phong càng ăn hại, ôm đầu la: “ Đừng đánh, đừng đánh ... Không phải tôi ... Đồn trưởng bảo tôi làm ...”

Dư Tội nghe cái chạy ngay không suy nghĩ.

Bóng người chạy vèo qua mặt, không phải đồn trưởng thì là ai, xem ra tên đầu sỏ đây rồi, Lệ Giai Viên thấy cả đám cảnh sát rúm ró ở chân tường xem trò hay thì càng điên tiết hơn, buông Lý Dật Phong ra, vơ hung khí truy đuổi. Chỉ là cô đi giày cao gót, làm sao mà đuổi nổi Dư Tội, thở phì phì tới đồn công an, đá tung cửa sắt, kiếm viên gạch, tương thẳng vào văn phòng đồn trưởng.

“ Thằng đồn trưởng vương bát đản, đợi đấy ... Dám trêu ghẹo tôi à?”

Choang! Lại tiếng cửa kính bị vỡ.

“ Cẩu thiếu gia, thằng vương bát đản, bà mà nhìn thấy mày lần nữa là bà thiến.”

Choang! Cửa xe của Cẩu thiếu gia tan nát.

....

Chết đồn trưởng Dư rồi =))

Bình Luận (0)
Comment