Động tĩnh quá lớn, hàng xóm láng giềng, nào chị dâu nào bà thím kéo tới cả bầy, thôn trưởng Lệ là khuê nữ nhà có tiền, làm thôn quan rất tốt, ít nhất rất có sức hiệu triệu ở giai tầng phụ nữ. Nghe nói Cẩu thiếu gia say rượu trêu ghẹo thôn trưởng Lệ, lại còn là đồn trưởng xúi bẩy, làm mọi người đồng thanh chỉ trích cảnh sát là thứ không ra gì, nói ngon nói ngọt mãi mới khuyên được cô nương về. Lý Ngốc thì không biết gặp phải vận gì, cha hắn nghe được con trai tham gia chuyện này, vác gậy to bằng cánh tay đuổi đánh thằng nghịch tử làm hỏng gia phong.
“ Thế, thế này cũng khủng bố quá rồi, đúng là rượu làm hỏng việc ... Thành, thành kẻ thù chung rồi.” Dư Tội chạy tới thở hổng hộc, hơi rượu bay sạch sẽ:
Lý Dật Phong vác mặt gấu mèo chạy theo, thở sắp không ra hơi nữa:” Đại, đại ca, làm sao giờ ...”
“ Đại cái buồi, thằng ăn hại, vài cái tát đã không chịu nổi ...” Dư Tội ngó nghiêng không thấy truy binh nữa, kiếm tảng đá ngồi nghỉ, tất cả là tại cái thằng này: “ Cô nương nhà người ta không có chút ý tứ nào với cậu, sao không nói sớm, tôi biết đã không bảo cậu đi thử.”
Lý Dật Phong líu lưỡi: “ Lúc đó anh anh có nói thế đâu.”
“ Ai mà biết chuyện thối tha của hai người, phải có chút cơ sở thì mới sinh gian tình chứ ... Cậu chưa lên giường với nữ nhân bao giờ à, ai đi làm thế, cứ như đánh nhau vậy.” Dư Tội điên lắm:
“ Lên rồi, ai bảo chưa?” Lý Dật Phong không phục:” Anh thử đi hỏi hết trung tâm mát xa tắm rửa xem, có nhà nào tôi chưa ghé thăm, có em nào ngon lành mà tôi chưa ngủ không?”
Hự, nội thương rồi, đồn trưởng Dư mắt bốc hỏa, cái thằng này tuổi không bằng mình, té ra là dâm dân, bảo sao cha hắn không đánh cho ... Ai dà, cái thằng này quen lêu lổng chốn giải trí, bỏ tiền cùng tiểu thư làm bậy, e chẳng hiểu gì chuyện nam nữ yêu đương.
“ Sao thế đồn trưởng?” Lý Dật Phong thấy Dư Tội cứ há mồm nhìn mình, làm hắn không hiểu, chuyện này đều trách đồn trưởng xúi bậy, sau này thảm rồi, Hổ nữ không thèm để ý tới hắn nữa:
“ Không sao.”
“ Anh không sao, tôi thì có, anh bảo tôi phải làm sao?” Cơn giận của Lý Dật Phong bùng phát:
“ Chuyện này không thể trách tôi được, dù sao mục đích của cậu đã đạt được rồi, sờ thoải mái rồi phải không, nếu không cô ta chẳng phản ứng dữ như thế ... Cô ta cũng sờ cậu rồi, tuy sờ hơi nặng tay chút.” Dư Tội phủi trách nhiệm, con bà nó, lời trên bàn rượu mà cũng nghe, thế thì trách ai được, nhìn cái mắt gấu mèo của hắn, an ủi:” Nghĩ thoáng chút Cẩu thiếu gia, yêu là đau khổ và khoái lạc mà.”
“ Sao chỉ thấy đau, chưa thấy khoái lạc đâu.”
“ Thì tôi khoái lạc, ha ha ha.” Dư Tội cười phá lên, nếu đổi góc độ khác mà nhìn, chuyện này đúng là thú vị, nếu xảy ra với bất kỳ người anh em nào của y, chắc đã được trận cười no bụng, thấy Cẩu thiếu gia tức giận phất tay định bỏ đi, vội kéo lại:” Đùa thôi, đùa thôi, cậu không thấy đã bước một bước dài tới thành công à ... Tôi thấy hai người rất có thể vì chuyện này mà xuất hiện bước ngoặt lớn.”
“ Lại còn bước ngoặt, có mà ngoặt xuống vực ấy.” Lý Dật Phong tay ôm một bên mắt u oán nói, đó là trái tim bị tổn thương lên tiếng:
Dư Tội sinh lòng thương hại, thu bớt lại tâm lý đùa cợt: “ Thực sự có cơ chuyển biến đấy, cậu nghe tôi nói, ít nhất cô ấy không lờ cậu đi như trước kia, đúng không? Yêu và hận là hai thứ dính líu tới nhau, đều khiến người ta mãi không quên ... Nhân lúc được cô ấy chú ý, tích cực thể hiện ưu điểm, sở trường đảo ngược ấn tượng, hiệu quả gấp bội.”
“ Ưu điểm, sờ trường gì? Tôi làm gì có ưu điểm gì, tới quê tới ngu người rồi, giờ chơi bời ăn uống còn kém cả cảnh sát thành phố.”
Thành thật, thành thật quá rồi, Dư Tội ê cả răng, xem ra thằng này đã hiểu được tinh túy của cảnh sát, cơ mà y chẳng tìm ra chút ưu điểm nào từ cái thằng bất học vô thuật này: “ Ai nói không có, thế nào cũng có ... À phải rồi, cậu từng làm lính, nhất định luyện được lá gan, nói không chừng dùng được trong nghề cảnh sát, khi đó thành nhân vật lớn, cô ta theo đuổi cậu, cậu còn chẳng thèm để ý.”
“ Đại ca, tôi làm lính văn nghệ, từng luyện múa ba lê thế có được không?”
Dư Tội húc đầu vào thân cây bên cạnh, thằng này hết thuốc chữa bà nó rồi, không khuyên nữa, đứng dậy bỏ đi. Lý Dật Phong leo đẽo theo sau không tha, chủ yếu lo Lệ Giai Viện tính sổ, tìm tới tận nhà, lúc đó muốn Dư Tội phải đứng ra hòa giải, Dư Tội đâu ngờ uống rượu nói lăng nhăng mà sinh ra lắm chuyện như vậy, mà y cũng chịu chết không biết gỡ ra sao.
Còn đang tranh cãi thì Lý Ngốc hớt ha hớt hải chạy tới, từ xa đã hô: “ Nguy rồi ... Gay go to rồi, đồn trưởng, anh Phong, chỉ đạo viên về rồi.”
“ Hỏng rồi, tôi chuồn đây, không bị con lừa già đó giáo dục.” Lý Dật Phong quay đầu chạy luôn:
Dư Tội thấy tình huống be bét thế này, không nên gặp thì hơn, làm quái gì trùng hợp thế, có khi lão già sớm về rồi, nghe thấy chuyện thối tha kia, thừa cơ tới đây mà, Dư Tội không cho lão già cơ hôi lên mặt, chuồn nốt.
Lý Ngốc cuống cuồng vẫy tay gọi: “ Mọi người chạy cả thì tôi làm sao?”
“ Ông ấy là chồng cô cậu mà, có việc không biết thì đi hỏi ông ấy.” Dư Tội chạy thẳng ra xe, Lý Dật Phong thì xe bị đập cửa kính, cũng chẳng dám về lấy xe, thế nên leo luôn lên xe Dư Tội, đôi anh em chung hoạn nạn chuồn khỏi xã Dương Đầu Nhai như làn khói:
Đồn công an xã hỗn loạn, cửa sổ bị đập vỡ tan nát, bàn làm việc có thêm viên gạch to tướng, phòng phía đông còn chén bát bừa bộn, nước trên bếp sôi sình sịch, chỉ đạo viên đi qua đi lại, mỗi bước chân mặt đen hơn một phần.
Cảnh sát thôn lần lượt từng người cúi đầu về đồn, đứng nép vào chân tường, nơm nớp nhìn ông già tóc hoa râm, lưng hơi gù, trông như cái cây khô quắt rụng hết lá. Chỉ đạo viên xưa nay ít nói ít cười làm từ tiểu dân tới cảnh sát sợ hãi, không những là lãnh đạo, còn là trưởng bối trong thôn, nhiều người ông ta nhìn lớn lên từ lúc cởi truồng chạy nhông nhông, sợ đã thành phản xạ điều kiện.
Hỏi rõ nguồn cơn, biết đồn trưởng mới đã nhậm chức, lại còn cùng một bọn với Cẩu thiếu gia, đi trêu ghẹo trưởng thôn, nếp nhăn trên mặt chỉ đạo viên sâu thêm vài phần, một đứa đã đủ phiền lòng, giờ lại thêm một thằng hề nữa, cái xã nhỏ này làm sao sống yên được.
Ông ta an bài vài câu rồi phòng làm việc, đám cảnh sát xã thường ngày ăn tục nói phét không ai bằng, lúc này ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, cun cút dọn sân, Lý Ngốc nhặt mảnh kính vỡ, Trương Quan Bình dọn bát đĩa, người khác ai vào việc nấy quét dọn vệ sinh.
Phải thừa nhận, miếu nhỏ tới mấy cũng có bồ tát, Vương Tấn về một cái, đồn cảnh sát liền đâu vào đó, giờ ông ta không quan tâm lúc mình không có nhà, đám cảnh sát làm bao việc khốn kiếp, ngồi xuống việc đầu tiên là xem văn kiện báo danh của đồn trưởng. Cái tên "Dư Tội" đã đủ khiến ông ta chau mày, tới nhậm chức một cái đánh Cẩu thiếu gia, đó không phải chuyện ai cũng dám làm, chẳng hiểu sao một tháng lại mặc chung quần, nghĩ tới đó cầm điện thoại lên tìm hiểu ...
Cửa đóng lại rất lâu, cả buổi chiều chỉ đạo viên không ra ngoài.
…… ………