Ngõ ở đường Kính Tông không rộng, có điều với Tôn Nghệ mà nói chỉ cần đủ rộng bằng thân xe là hắn có thể đi qua rồi, lúc vào ngõ hắn cũng chẳng giảm tốc độ. Làm cảnh sát không khiến hắn có thêm ý thức chấp hành luật lệ giao thông, chỉ dung dưỡng thêm máu đua xe của hắn, chân đạp ga, xe rồ một cái ôm cua vào ngõ, sau đó phanh két, lao đi, xe vào đội, tức thì mấy cánh tay phía sau vươn ra đập hắn.
“ Ngồi xe cậu lái, lão tử tổn thọ chục năm.”
“ Không biết lái xe à?”
“ Đội trưởng mà thấy, thế nào cũng ăn đòn.”
Triệu Ngang Xuyên, Lý Hàng, Chu Văn Quyên từ trên xe nhảy xuống, tim vẫn còn đập thon thót, chửi bới xong nhìn mũi xe cách bậc thềm có 10 cm, trong lòng phải thầm thán phục, kỹ thuật này không tầm thường.
Đương nhiên là không tầm thường, Tôn Nghệ đóng cửa xuống xe, cái mặt nghênh nghênh:” Thế này đã là cái gì, đường không rộng bằng khoảng cách hai bánh xe tôi cũng đi được.”
“ Thế thì làm sao mà đi được?” Chu Văn Quyên không hiểu:
“ Một bánh xe trên mặt đất, một bánh xe trên tường chứ còn làm sao.” Tôn Nghệ vừa nói xong liền bị hai cảnh sát lớn tuổi hơn xách tai bợp đầu, hắn vội vàng bỏ chạy, tới thẳng nhà ăn:
Nhà ăn của đại đội hai rất đặc thù, dưới tình huống bình thường cung cấp nước nóng, ăn nhanh 24/24, vì hình cảnh trong đội làm nhiệm vụ căn bản không có thời gian cụ thể nào hết, ăn cơm từ tối đến đêm còn nhiều hơn là ban ngày. Khi bốn người đi vào thì nhà ăn đã đầy non nửa, bình thường không đông như vậy, sắp Tết rồi nên gấp gáp kết án, kết không được thì tạm để đấy, không khí nhẹ nhõm hơn nhiều.
Còn không à, bàn kia có Trương Mãnh, Hùng Kiếm Phi, Lý Nhị Đông vừa vào đội đã hoàn nhập nhanh chóng cùng với Đổng Thiều Quân vừa nhập đội không lâu, mọi người chưa quen lắm. Đổng Thiều Quân vốn định ngồi với nhóm Trương Mãnh, nhưng chỉ đạo viên gọi một tiếng đành bê bát cơm chuyển bàn, ngồi xuống cười với chỉ đạo viên Lý Kiệt và Giải Băng, ở trong đại đội hai, ngôi sao sáng nhất là Giải Băng, vào đội nửa năm tham gia hơn 10 vụ án, được đội trưởng đối xử ngang với cốt cán.
Trái ngược với Giải Băng, mấy người bạn học khác đều không vừa mắt lắm, Chu Văn Quyên quá ít nói, thiếu hòa nhập, đa số thời gian ở cùng nữ cảnh sát văn phòng, cảnh sát mà bẽn le bẽn lẽn. Tôn Nghệ thì trêu người này, ghẹo người kia, không đứng đắn, chả ai thèm để ý tới hắn, bạn thân nhất của hắn là Ngô Quang Vũ theo đội trưởng đi làm nhiệm vụ chưa về, hắn nhìn quanh, tới bàn Lý Nhị Đông.
Không khí trong cái nhà ăn này rất kém, rất trầm mặc, cho dù lúc này có hơn 20 người nhưng quá nửa ngồi một mình chẳng nói năng gì cả, mặt nặng nề theo đuổi tâm sự riêng. Dù có nói chuyện thì cũng nhíu chặt mày nhỏ giọng trao đổi, rất ảnh hưởng tới khẩu vị, chẳng ai trông giống đang ăn uống, như chịu tội.
À, không phải, có hai tên, Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi ăn một cái là chỉ biết tống thức ăn vào mồm như chết đói, không để ý tới chuyện khác, cắm mặt ăn như không có ngày mai.
Tôn Nghệ mắt đảo trái đảo phải, ngồi xuống bên Lý Nhị Đông huých vai hỏi: “ Lão Nhị, Tết có phải trực ban không?”
“ Có.”
“ Thế thì không về quê được rồi.”
“ Về cũng vô vị, chẳng bằng ở lại đơn vị.” Lý Nhị Đông lắc đầu, không giải thích gì thêm, tên này tới đại đội hai chưa lâu mà cũng bị ảnh hưởng rồi:
“ Đơn vị cũng vô vị, cậu xem xung quanh đi, đều là lũ biến thái, trừ nói vài câu liên quan tới vụ án thì không biết nói tiếng người nữa.” Tôn Nghệ nhỏ giọng nói xấu đồng nghiệp, nơi này dù là lúc không khí tốt nhất cũng quá buồn tẻ trầm lắng, phá án theo biên chế tổ nên tạo thành từng đoàn thể nhỏ, mà án tiếp nhận toàn là trọng án, thế nên mặt ai nấy lúc nào cũng lo lắng trùng trùng, áp lực công tác lớn như vậy, sôi nổi được mới lạ:
Điều đó Lý Nhị Đông thông cảm, hơn nữa bây giờ hắn cũng quen rồi:” Ai muốn chứ, còn ăn được cơm là may rồi.”
Tôn Nghệ cằn nhắn không ngớt:” Lão Nhị, các cậu ở đội chống trộm cắp thế nào? Nói ra thì mấy người các cậu thăng tiến nhanh nhất, bị thương được cất nhắc thì còn hiểu ... Chứ thằng quỷ Thử Tiêu đó cũng thăng lên phó chủ nhiệm, má nó, sống dễ dàng quá.”
“ Ha ha ha, Thử Tiêu có lúc nào sống không dễ dàng.” Lý Nhị Đông cảm thán:” Quên chuyện ở Quang Đông sao, anh em ai chật vật chảy máu đầu, hắn thì dẫn về Tế muội tử.”
“ Đúng thế, nhưng mà chưa bằng Dư Nhi, ra ngoài làm đổn trưởng rồi.” Tôn Nghệ hâm mộ vô cùng, loại cuộc sống trời cao biển rộng ấy là thứ hắn hâm mộ đã lâu, nhưng e vận may không rơi lên đầu mình, thấy Lý Nhị Đông cười không đáp, buồn bực lắm:” Này đội chống trộm cắp các cậu cũng thế này à?”
“ Làm gì có, nơi này toàn hình cảnh, ở đó toàn hiệp cảnh, trang bị và kinh phí không dám so, chứ không khí thì vui vẻ lắm. Ăn cơm à, chẳng mấy khi ngồi ở nhà ăn thế này, ra sân ngồi tụ tập tán gẫu, nơi đó nhiều cây cối, thoáng đãng, chẳng khác gì đi dã ngoại, thi thoảng còn có thể làm vài chai bia ...” Lý Nhị Đông nhớ lại cuộc sống ở đội chống trộm cắp, ánh mắt có chút ấm áp, chuyện xảy ra ở nơi đó đủ khiến người ta khắc cốt ghi lòng cả đời:
Oa, Tôn Nghệ lại một phen hâm mộ, hứng lên hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, có điều nhìn thấy Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi vẫn đang ăn như sói đói hồ vồ, dù đưa mắt lên nhìn người khác mồm vẫn nhai. Tôn Nghệ không hiểu sao hồi xưa sao mình lại đi chơi với mấy thằng này, ra hiệu Lý Nhị Đông nhìn, nháy mắt với nhau, đó là ám thị ở trường, chuẩn bị chơi xấu rồi. Mặt này không phải sở trường của Tôn Nghệ cho nên xúi bẩy Lý Nhị Đông ...
Lý Nhị Đông đảo mắt một cái, nói lớn hơn:” Tôn Tử, đố cậu cái này, đây là vụ án kỳ quặc, để khiêu chiến trí tuệ của cậu xem sao.”
“ Được!” Tôn Nghệ phối hợp rất tốt:
“ Ngày hôm đó có một nữ nhân vội vội vàng vàng tới đồn công an báo án, nói là mình bị cưỡng bức.” Lý Nhị Đông liếc mắt nhìn quanh, ở nơi này nói tới vụ án là đụng chạm tới thần kinh mẫn cảm của người khác, vừa lên tiếng là Giải Băng nhíu mày, chỉ đạo viên ngừng ăn, Gấu Chó và Súc Sinh không thèm để ý, thừa biết thằng này thì án mẹ gì, kể chuyện người lớn còn biết:
“ Đồn công an theo thông lệ hỏi thời gian và quá trình xảy ra vụ an, nữ nhân đó miêu tả vô cùng rõ ràng, căn cứ lời miêu tả, nhanh chóng bắt được nghi phạm. Theo quy trình xử lý, tiếp đó phải tơi phòng giám định hoặc bệnh viện để kiểm tra ... Nhưng không ngờ lúc lấy chứng cứ, nữ nhân kia sống chết không chịu cởi quần áo để lấy vật chứng, mọi người biết vì sao không?”
“ Cậu mới vào được vài ngày thì biết cái rắm gì, hỏi ngớ ngẩn.” Hùng Kiếm Phi khinh bỉ, ghét mấy thằng ba hoa:
Trương Mãnh cũng tán đồng lắc lắc đầu, ra vẻ ta đây không thèm chấp.
“ Vụ án kiểu thế này, người bị hại đều cần một quá trình thích ứng, cần phải làm công tác thuyết phục.” Chỉ đạo viên Lý Kiệt thiện chí chỉ ra theo góc độ chuyên môn:
Giải Băng không nói, hắn cho rằng không đơn giản như vậy được, nếu không chẳng có gì đáng kể, Lý Nhị Đông hỏi Tôn Nghệ: “ Cậu nói xem.”
“ Không phải là vì bán dâm nên trong thân thể không chỉ có tinh dịch của một người đấy chứ?” Tôn Nghệ phát huy đầy đủ trí tưởng tượng:
Câu này làm xung quanh rộ lên đủ âm thanh, dù sao mọi người hứng thú rồi, Triệu Ngang Xuyên cũng góp lời:” Bây giờ vụ án cưỡng bức còn khó xử lý hơn giết người, đại đội bốn gặp mấy vụ hôm nay báo án, mai rút lại, lại còn có phản cung trước tòa, nói đó là bạn gái, lấp liếm hết mọi việc.”