“ Lạc đề, mọi người lạc đề hết rồi, tôi đang hỏi là, vì sao nữ nhân kia không chịu cởi quần áo mà.” Lý Nhị Đông nhắc lại câu hỏi:
“ A, phải rồi, cô ta có bộ phận sinh dục không phải của nữ.” Tôn Nghệ vỗ tay reo lên, tức thì trúng mấy vật thể lạ vào đầu:
Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi cười đểu, bọn họ đều biết người anh em này đang kiếm chuyện với mình, há to mồm nhét thức ăn vào, hàm ý là thần kinh anh đây vô cùng cường hãn rỗi.
Đúng là cường hãn, Tôn Nghệ thấy hai tên đó chả phản ứng gì thì bại trận hỏi Lý Nhị Đông: “ Rốt cuộc vì sao?”
“ Rất đơn giản, sau nhiều lần cảnh sát hỏi han, thì ra quá đơn giản ...vì không cần thoát y kiểm tra ...” Lý Nhị Đông cố ý dừng lại một chút thu hút sự chú ý của đồng nghiệp mới đúng đỉnh nói: “ Nữ nhân xấu hổ nói, hắn bắn vào mồm tôi, vì sao phải cởi quần áo?”
Hùng Kiếm Phi đang há thật to mồm điệu bộ thách thức xúc thìa cơm, tức thì phun phì ra, Lý Nhị Đông sớm có phòng bị ôm bát cơm chạy, Tôn Nghệ thì thê thảm, bị phun từ đầu xuống ngực, bốn xung quanh cười té ghế, Chu Văn Quyên mặt đỏ bừng lẩm bẩm chửi cái gì không ai nghe được.
“ Gấu Chó, hôm nay tôi bóp chết cậu.” Tôn Nghệ chùi cơm canh trên mặt, vươn tay cách bàn bóp cổ Hùng Kiếm Phi:
Hùng Kiếm Phi cổ to không sợ: “ Sao đổ cho tôi, đang ăn Lão Nhị nói chuyện bắn vào mồm, còn không phải cố ý.”
Câu này vừa nói ra, Giải Băng vốn coi như chuyện cười không quá để ý, tức thì nhăn mặt đặt bát cơm xuống, chỉ đạo viên vừa tức vừa buồn cười, nhưng chuyện này cũng rất không nên xen vào, bê bát cơm đi. Lãnh đạo đi rồi, những người khác cười càng tợn, Hùng Kiếm Phi phải hứa giặt hộ áo, Tôn Nghệ mới chịu bỏ qua.
Sóng yên biển lặng rồi mới phát hiện Lý Nhị Đông xấu bụng đã chạy sang chỗ Đổng Thiều Quân cười trộm, bị mấy con sâu hại này quấy rối, Giải Băng rất tức giận trừng mắt với Lý Nhị Đông, lúc tên này nằm trong bệnh viên thì thương, mong hắn mau khỏe lại, giờ khỏe rồi lại mong hắn vĩnh viễn nằm ở bệnh viện đừng ra.
Í, có chuyện bất ngờ, Đổng Thiều Quân thong thả ăn chậm nhai kỹ, lại còn xem tư liệu trên di động, chẳng mảy may bị ảnh hưởng. Cái tên này từ khi vào đội toàn vậy, khác hẳn trước kia, như người khác, Tôn Nghệ và Hùng Kiếm Phi hùng hổ tới tính xổ Lý Nhị Đông, Lý Nhị Đông chỉ chỉ Đồng Thiều Quân như lão tăng nhập định, làm hai người kia dừng lại.
Tôn Nghệ nhìn trái ngó phải cứ như xem xem có phải ai đó cải trang không vậy, nhìn Đổng Thiều Quân với vẻ tò mò của trẻ con :” Bánh Nướng, trước kia cậu dễ buồn nôn nhất mà, nhìn thấy con chuột chết mà nửa ngày ăn khôn ngon, sao giờ chẳng có chút phản ứng nào thế?”
“ Cậu mất tích nửa năm, rốt cuộc đi đâu mà không liên lạc gì với anh em?” Hùng Kiếm Phi cũng tranh thủ tra hỏi:
“ Nấp ở trong viện nghiên cứu học tập.” Đổng Thiều Quân mỉm cười bổ xung: “Chẳng có gì kỳ quái, nghiên cứu vật bài tiết thôi mà.”
“ Thế à, nghiêm cứu gì mà biến cậu thành thần kinh cường hãn như thế?” Lý Nhị Đông ngạc nhiên:
“ Đó là viện nghiên cứu dấu vết số bốn thành phố Trường An.” Giải Băng bực bội đẩy bát cơm đi, không ăn nổi nữa, hắn thân thiết với tầng lãnh đạo nên biết không ít, lúc này chẳng thà mình không biết gì:
“ Đúng đấy, chủ yếu là nghiên cứu phân, nước tiểu ... Kỳ thực không kinh khủng như các cậu nghĩ, ở Nhật Bản, tiệc thân thể nữ nhân có một món ăn là làm từ phân đấy.” Đông Thiều Quan thủng thẳng nói phong cách nho cảnh: “ Đừng nghi ngờ, tôi đã xem tư liệu chi tiết rồi, cách làm là kiếm mấy cô gái xinh đẹp, phải là xử nữ, liên tục hai tuần liền ăn hoa quả, sau đó dùng phân của họ vo thành viên nhỏ, thế là có món ăn giàu vitamin ... Thứ đó kỳ thực giống như gạo mà Giải Băng đang ăn ấy, mềm, dẻo, thơm ...”
Giải Băng không có chút dấu hiệu nào ợ một cái, vội vội vàng vàng tay che miệng tay bê khay cơm bỏ đi. Thề, sau này không dính dáng gì với bọn người rừng man mọi này nữa.
“ Sau này tôi không ăn cơm nữa, giao hẹn, ai ăn cơm mà còn nói tới vật bài tiết là tôi tuyệt giao.” Tôn Nghệ cũng không chịu nổi, vuốt ngực mấy lần tránh cơm mới ăn trào ra ngoài:
Nhà ăn không còn mấy người nữa, tròn mắt nhìn Đổng Thiều Quân, vị này mới thực sự là hung hãn, mồm nói vật bài tiết mà vẫn nhai nuốt đều đều, đám anh em không phục không được.
“ Bánh Nướng tu luyện thành yêu tinh rồi, xem ra chúng ta phải gọi Dư Nhi về mới đấu được.” Trương Mãnh nhớ tới tên hung hãn nhất trong nhóm, xem ra đó là hi vọng duy nhất:
Lý Nhị Đông buồn rầu: “ Dương Đầu Nhai xa lắm, chẳng biết bao giờ anh em mới gặp nhau được một lần.”
“ Xa khỉ gì, cậu ta về rồi, về mấy lần cơ, nghe Lạc Đà kể, cậu ta tán tỉnh được hoa khôi của cục chống ma túy, còn nhớ gì tới chúng ta nữa.” Tôn Nghệ làu bàu:
“ Xong rồi, nữ nhân là ma túy, dính vào một cái, chắc chắn quên hết anh em.” Hùng Kiếm Phi nói một câu làm đám anh em độc thân hết sức đồng cảm: “ Tết đến nơi rồi, phải gọi cậu ta về, dù đeo chức cũng tính là đồn trưởng chứ.”
“ Hưởng ứng, phải gọi về xẻo mạnh.” Nói tới kẻ có bạn gái, Đổng Thiều Quân không thiền nổi nữa:
“ Xéo qua bên, giờ ai đi ăn cơm còn dám gọi cậu.” Lý Nhi Đông phũ thẳng thừng:
“ Không gọi càng tốt, đỡ cho cậu lừa tiền cơm của tôi ... Mà muốn xẻo Dư Nhi đâu có dễ, chúng ta phải bày mưu tính kế mới được, đừng để ăn cho đã cậu ta chuồn mất thì tha hồ vui.” Đổng Thiều Quân nhấn mạnh, hắn cũng nhớ người bạn đang ở quê nghèo lắm, nhưng phương thức biểu đạt hơi khác:
Đang thương lượng thì có người chạy vào nhà ăn, là Chu Văn Quyên, đám anh em liền hạ thấp giọng xuống, í, kỳ lạ, cái cô bé suốt ngày lầm lì lại cười rạng rỡ, còn đi về phía họ:” Các cậu đang thảo luận về Dư Tội à?”
“ Hả, sao bạn biết?” Hùng Kiếm Phi ngạc nhiên, cô bé này sao cười như mùa xuân tới sớm vậy:
“ Đoán thôi, có phải nhớ cậu ấy không?” Chu Văn Quyên cười hỏi:
“ Xì, nhớ cậu ta à, họa có điên.” Tôn Nghệ bĩu môi cao tới treo giọ được, Hùng Kiếm Phi và Trương Mãnh nói cực nhớ, từ khi họ học nghệ thành tài tới giờ, luôn muốn kiếm cơ hội đánh Dư Tội một trận mà y tót xuống quê rồi, không được thỏa nguyện, mỗi người một câu, chẳng có lời nào tốt đẹp.
Chu Văn Quyên cười càng sáng lạn, vén rèm cửa bằng vải dày lên, một giọng nói đi cùng không khí lạnh ùa vào phòng: “ Thật đau lòng, trèo đèo lội suối khó nhọc tới đây thăm anh em, vậy mà toàn những lời nhói tim.”
Nghênh ngang đi vào chẳng phải Dư Tội thì là ai, một thân cảnh phục, mũ đội lệch, trời lạnh mà sắn tay áo như bức sốt lắm đi vào, đám anh em trố mắt, mọi người đều hiểu Dư Nhi bị lãnh đạo "đày" tới nơi sơn cùng thủy tận, còn bất bình thay y, nhiều lần tán gẫu còn lo y buồn bực sinh trầm cảm.
Xem ra đánh giá thấp năng lực chịu đựng của con sâu hại này rồi, bộ dạng này không chừng ở quê mặc cảnh phục diễu võ dương oai, trong khi ký ức của mọi người vẫn dừng ở bệnh viện.
Dư Tội cười với Chu Văn Quyên:” Thấy chưa, mình vừa xuất hiện, bọn họ khiếp hãi không dám phun quả rắm nào luôn.”
Thế là chọc phải tổ ong rồi, tiếng đập bàn rầm rầm, Lý Nhị Đông nhảy dựng lên, Hùng Kiếm Phi và Trương Mãnh giơ nắm đấm chuẩn bị đánh n hau, Dư Tội cười gian, mặt dày ôm vai Chu Văn Quyên kéo ra phía trước làm lá chắn, nhìn Đổng Thiều Quân đứng im tại chỗ:” Bánh Nướng, anh bị nhốt ở đâu thế, làm sao mà thầm trầm như vậy?”