Hỏng rồi, hỏi một cái Lý Nhị Đông đau lòng nói, viện nghiên cứu vật bài tiết có biết không, chuyên môn nghiên cứu phân. Tôn Nghệ rùng mình, hỏi một bên quan sát đống phân, một bên cho cơm vào mồm làm nổi không? Hung Kiếm Phi đắc ý hỏi Dư Tội, đố cậu biết phân có ăn được không, đáp án là có, Bánh Nướng ăn rồi, không tin cứ hỏi.
Đồng Thiều Quân đã quen chuyện người khác nhìn mình với ánh mắt kỳ dị rồi, theo một chuyên ngành như thế, đồng nghiệp khó lý giải nổi:” Nếu thế thì đừng gọi tôi nữa, tránh các cậu ăn cơm nôn hết ra ngoài.”
Á, tổn thương rồi, cả đám đồng loạt xấu hổ ngậm miệng không trêu nữa, Dư Tội nhìn người anh em này, bọn họ bị Lão Hứa ném đi mỗi người một phương, chỉ có người anh em này biệt tích, xem ra cũng là công tác người thường khó lý giải, cười hăng hắc: “ Bánh Nướng, anh nói thế là sai rồi, sau này mới khách, ai cũng có thể thiếu, chỉ không thể thiếu anh, tới khi ăn cứ đem chuyên ngành nói ra, nói cho không ai ăn được nữa thì thôi, còn hai chúng ta.”
Thế đã là gì, Dư Tội còn ngủ nguyên đêm bên cạnh nhà xí kìa, mấy chục ngày trời ăn ở trong cái phòng đái ỉa tại chỗ, lại chen chúc mấy chục người, thần kinh không luyện thành thì chết đói rồi.
Đám anh em mỗi người cho Dư Tội một đấm, qua lại vài câu nhanh chóng thân thiết như xưa, lúc xúm xít rời nhà ăn Hùng Kiếm Phi nói, đám anh em giờ thiếu mất tên Hán Gian, thằng đó phất lên rồi, không thèm để ý anh em nghèo nữa. Tôn Nghệ nói có thêm một người anh em, chỉ chỉ Chu Văn Quyên, Chu Văn Quyên chẳng thèm đáp lời hắn.
Không ngờ có thêm một người anh em thật, Lý Dật Phong đợi trong xe sốt ruột chạy xuống, bị khí chất hình cảnh suýt quay đầu chạy, riêng bộ dạng hung hãn của Gấu Chó và Súc Sinh đủ uy hiếp hết lưu manh vô lại rồi.
“ Oa, đồn trưởng, anh có nhiều anh em quá ... Xem ra tôi đi theo anh là chuẩn rồi, a, các vị đại ca, tôi là Lý Dật Phong, dân cảnh đồn công an Dương Đầu Nhai, thuộc hạ Dư ca ... Đại ca, xin hỏi quý danh?”
Mọi người lần lượt giới thiệu, cái thằng này gặp ai cũng thân được, chẳng mấy chốc xưng anh gọi em thân thuộc lắm rồi, lại còn nói tối nay nhất định phải mời hết anh em của đồn trưởng Dư, không làm một chầu từ A tới Z không về.
Không ở lại đại đội hai lâu, hẹn hò xong thì Dư Tội lên đường tới trạm kế tiếp, đội ngũ tới Ngũ Long Xuyên ở thành bắc thì đã là 2 giờ chiều, đây là nơi công tác của Đậu Hiểu Ba, mọi người đều chưa tới đây. Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi đang rảnh rỗi nên đi theo, Lý Dật Phong tất nhiên có phần, Dư Tội lái xe tới cổng không vào được, báo danh, kiểm tra giấy tờ vẫn không cho vào, yêu cầu đợi ở cửa.
“ Chỗ nào mà quy củ ghê thế, còn nghiêm hơn cả lúc ở trong quân doanh.” Lý Dật Phong coi khinh:
“ Cậu từng đi lính à?” Trương Mãnh không tin nhìn Cẩu thiếu gia tong teo như giá đỗ lại còn trắng trẻo bộ dạng da non thịt mềm, có chỗ nào giống lính đâu:
“ Hôm nào đấu thử.” Hùng Kiếm Phi ném cho ánh mắt khiêu chiến:
“ Lính văn nghệ anh ơi, chuyên môn của tôi là múa ba lê, ai muốn so với tôi, thế này ...” Lý Dật Phong vòng hai tay lên đỉnh đầu, đứng bằng mũi ngón chân xoay tròn, trông cũng được lắm, làm Trương Mãnh vỗ đùi cười nói, thuộc hạ của đồn trưởng Dư quả nhiên không ai tầm thường.
“ Súc Sinh, Gấu Chó ... Công việc hai anh có vẻ chẳng ra cái quái gì nhỉ?” Dư Tội đột nhiên bĩu môi đả kích một câu:
“ Hả, hai vị đại ca uy phong thế này, sao lại không ra cái gì?” Hai người kia chưa phản ứng Lý Dật Phong đã kinh ngạc thốt lên:
Dư Tội kéo áo Hùng Kiếm Phi lên, làm Lý Dật Phong giật mình, nào còng, nào súng, còn hộp đen đen gì giống cái chích điện, Dư Tội chép miệng: “ Nghe kể năm ngoái bắt băng buôn lậu súng, hai thằng ngốc các anh trực tiếp xông lên đầu tiên?”
Hùng Kiếm Phi cười ngượng: “ Lúc đó nóng đầu xông vào, ha ha, ai ngờ mấy thằng đó sợ nhũn người trước.”
“ Thiếu chút nữa là liệt luôn.” Trương Mãnh nói một câu làm Hùng Kiếm Phi không dám tiếp lời nữa:
Xem ra có ẩn tình, Dư Tội bóp vai Trương Mãnh: “ Anh cũng thế, lúc nào cần có người tỉnh táo, khi có án nghe chỉ huy, đừng liều lĩnh.”
Cái tên cầu đầu kháng lệnh lại giáo dục người khác nghe chỉ huy, nghe có vẻ hoang đường, nhưng hai người anh em đều hiểu, bài học của Dư Tội là tấm gương cho tất cả. Thành công là ngẫu nhiên, thất bại là đương nhiên, vì lấy đâu ra lúc nào cũng may mắn cho được, đã có hai người anh em suýt nằm xuống.
Trương Mãnh cũng nhắc: “ Này Dư Nhi, nghe nói chỗ quỷ quái của cậu thay mấy xã trưởng rồi, đồn trưởng cũng liên tiếp xảy ra chuyện, cậu cũng cẩn thận, nếu không công sức trước kia uổng phí hết.”
“ Còn cả bí thư đảng ủy xã và phó xã trưởng nữa, năm ngoài hỏa hoạn cuốn gói hết rồi, chính phủ xã chỉ còn lại cán sự thôi.” Lý Dật Phong kể thêm, đó là thông lệ quan trường, thế nào cũng phải làm ra vẻ để xoa dịu công luận, ví thế hơi chút là thí mấy viên quan nhỏ tẹo:
Nói như thế làm một phó đồn trưởng chủ trì công tác còn không bằng ở thành phố làm dân cảnh, hai người kia đều ái ngại thay Dư Tội, Dư Tội xua tay: “ Như vậy đã là không tệ rồi, không bị lột cảnh phục còn được thăng chức, đòi hỏi gì nữa?”
“ A, thế là sao?” Lý Dật Phong nghe được tin tức trọng yếu, lập tức trở nên mẫn cảm:
Hùng Kiếm Phi phẩy tay xua đuổi: “ Trẻ ranh, đừng hỏi nhiều.”
Trong hoàn cảnh này Lý Dật Phong ở thế yếu tuyệt đối, hắn chỉ nhìn cái mặt của Hùng Kiếm Phi là mất hết ý chí phản kháng, không dám hỏi. Lại đợi thêm một lúc nhìn thấy từ trong có một vị cân nặng rõ ràng là vượt chuẩn mặc cảnh phục lật đật chạy ra, rất hưng phấn, hai má kích động tới đỏ bừng, vẫy tay liên tục: “ Sao mọi người lại đến đây đông vui thế này, còn chẳng nói trước một tiếng.”
“ Chưa bao giờ tới cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ, chuyên môn tới xem.”Dư Tội cười nói:
Anh em phối hợp cực kỳ ăn ý, Trương Mãnh nói thêm:” Chủ yếu là tới xem chó, thuận tiện mới thăm cậu.”
Bánh Đậu chẳng giận chút nào, ôm chầm từng người, tới Lý Dật Phong mới ngớ ra: “ Ai thế này?”
“ Báo cáo, tôi là Lý Dật Phong, cảnh sát đồn công an xã Dương Đầu Nhai, cấp dưới đồn trưởng Dư, xin được Đậu ca chỉ giáo.” Lý Dật Phong căn bản không cần giới thiệu, kính lễ đàng hoàng, chỉ là ăn nói kiểu dân giang hồ:
“ Ái dà, chàng trai này có khí chất của trường cảnh sát chúng ta năm xưa đấy.” Con mắt Bánh Đậu không kém nhìn ra ngay đây là thứ hàng nát, ai không biết còn tưởng hắn đang khen, âm hiểm vô cùng, vừa nói cười vừa dẫn mọi người vào sân trong, tiếng chó sủa liên hồi.
Nghe nói kế hoạch tối nay anh em tụ tập ở thành phố, Bánh Đậu đi xin phép nghỉ, ba người đứng ở khu túc xá, nhìn chó chạy như bay trên sân cỏ, con nào con nấy như hiểu tiếng người, theo động tác tay của huấn luyện viên, chạy ào ào vượt qua chướng ngại vật, nhìn vô cùng thích mắt.
Cảnh đó làm ai nấy đều nảy sinh cùng một suy nghĩ: Mình mà có một con thì ngầu phải biết.
“ Em có cách này, chúng ta kiếm con chó ngao Tây Tạng, cho giao phối với cho nghiệp vụ, không biết có sinh ra được chó phẩm chất ngầu hơn không?” Lý Dật Phong đưa ra kiến nghị nghe chùng hợp lý lắm:
“ Còn phải nói à, chắc chắn sinh ra thứ tạp chủng ăn hại chẳng dùng được vào việc gì.” Dư Tội phán luôn: