Đậu Hiểu Ba quay về, Lý Dật Phong trẻ con ham chơi, lẽo đẽo theo bên cạnh cười nịnh: “ Đậu ca, cho em đi cửa sau, kiếm con cho con về nuôi được không?”
“ Cậu đùa cái gì thế, chó cảnh sát giá trị hơn cả tôi đấy, nói thế chẳng bằng cậu mang tôi về nuôi cho rồi.” Đậu Hiểu Ba và mấy anh em cười lớn, từ chối rất triệt để, trước khi về thành phố còn không quên dặn dò đồng nghiệp vài việc cần chú ý, bị Lý Dật Phong kỳ kèo nịnh nọt mãi dẫn bọn họ đi qua tường cao, tham quan chỗ nuôi cho thật sự:
Rất rộng, phải bằng bốn năm cái sân bóng đá, mỗi con chó có một gian phòng riêng, Trương Mãnh ghen tỵ: “ Chó đãi ngộ tốt hơn cảnh sát, được phát cả nhà, mẹ nó chứ.”
“ Vậy thì cậu tới ở cùng với bọn chúng đi.” Hùng Kiếm Phi chọn đúng thời cơ chọc một câu:
“ Thế không được rồi, Mãnh ca đói khát như thế, tới nơi này gay go to.”
Tiếng cười vừa rộ lên là Trương Mãnh lập tức kẹp cổ Dư Tội muốn giáo huấn, Đậu Hiểu Ba cuống lên gỡ tay hắn: “ Đừng đừng, ở nơi này ngàn vạn lần đừng có hành vi kịch liệt, nếu không gây ra tâm trạng tiêu cực của bọn chó.”
“ Tâm trạng gì? Chó mà cũng có tâm trạng à?” Trương Mãnh thấy hoang đường:
Đậu Hiểu Ba không nói, chu miệng huýt một tiếng sáo rất cao, thình lình vang lên mấy tiếng chó sủa làm mọi người giật mình, Đậu Hiểu Ba đắc ý, tiếng huýt sáo càng nhanh, con chó như nghe được lời hiệu triệu, sủa gâu gâu từ trong phòng lao ra, leo lên tường, thò đầu ra ngoài, dáng vẻ đó người ngoài nghề cũng hiểu, đang hoan nghênh.
“ Oa, ngầu vãi luôn.” Lý Phong càng nhìn càng thèm:
“ Nó tên là Thử Tiêu, tôi cho nó ăn 5 tháng rưỡi rồi, sắp ra hiện trường ... Thử Tiêu, Thử Tiêu.” Bánh Đậu gọi mấy câu, con chó xoay vòng tại chỗ, đuôi vẫy rối rít, đám Trương Mãnh tròn mắt, sớm biết thế này gọi Thử Tiêu đi cùng, tha hồ vui:
Dư Tội mắt láo liên một hồi, liếc Bánh Đậu, giọng rất nguy hiểm:” Bánh Đậu ... Mấy con chó kia tên là gì?”
Bánh Đậu che miệng cười như trộm, giơ ngón cái lên với Dư Tội, rống lên: “ Gấu Chó, ra đây.”
Hùng Kiếm Phi ngớ người, trong gian phòng khác, thò ra cái đầu chó sủa liền ba tiếng đáp lại, đám anh em cười tới suýt tắc thở, chỉ có Gấu Chó là hận không thể sắn tay áo lên đánh người. Bánh Đậu vội vàng bỏ chạy, đám chó sủa inh ỏi, "Gấu Chó" và "Thử Tiêu" chạy lẽo đẽo theo sau gây ra tràng cười nữa, thực sự không uổng công đi chuyến này.
Chó đã xem, người đã thăm, mấy anh em thỏa mãn lên xe quay về thành phố.
Buổi tối hẹn nhau ở nhà hàng món Hồ Nam có tiếng ở Đại Nguyên, món ăn cay, phù hợp với khẩu vị của đại đa số anh em cùng với thời tiết lúc này. Khi nằm ở giường bệnh Dư Tội mới càng cảm giác được trong cái vòng tròn khép kín này, tình cảm quý giá ra sao, đó là sự quan tâm không kèm bất kỳ diều kiện nào, trong cuộc sống rất thất bại của y, đây chắc chắn là chỗ đáng quý trọng nhất.
Đám đại đội hai là tới sớm nhất, khi bọn họ tới nhà hàng thì đám bạn học do Lý Nhị Đông dẫn đầu đã uống mấy cốc trà rồi, Trương Mãnh không đợi được nữa, vừa tới đã rùng mình nói: “ Kể cho mọi người chuyện này, Bánh Đậu nuôi được mấy con chó ngoan cực, bảo sao nghe nấy ...”
“ Im mồm!” Hùng Kiếm Phi xông tới khóa mồm Trương Mãnh nhưng hành vi này chỉ khơi lên sự tò mò của người khác, khi Dư Tội kể ra, ai nấy cười đau cả bụng.
“ Không ai tới nữa à? Lão Nhị, mời cả chưa?” Dư Tội nhìn quanh, chạm ánh mắt Chu Văn Quyên, cô gái này như xấu hổ né tránh ánh mắt của y, nhìn đi nhìn lại chỉ có vài người gặp trưa nay, không khỏi thất vọng:
Lý Nhị Đông an ủi: “ Quang Vũ bị đội trưởng kéo đi còn chưa về, chắc hôm nay không về được.”
“ Trong điện thoại nói, hôm khác cậu mời một mình cậu ấy cũng được, cậu ấy không ngại.” Tôn Nghệ nói thêm:
“ Vớ vẩn đấy à, nhưng tôi thì ngại, mời một bữa dễ lắm à, tôi phải hạ quyết tâm tới nửa năm đấy.” Dư Tội khoa trương nói:” Vậy Lạc Đà thì sao? Không phải hẹn hò bạn gái chứ?”
“ Trực, không rút mình ra được.” Lý Nhị Đông cho câu trả lời đáng buồn:
“ Khác quái gì, lãnh đạo anh ta là đại mỹ nữ, anh ta hận không thể trực ban 365 ngày.” Tôn Nghệ từng theo Thiệu Vạn Qua tới trung tâm CCIC thành phố, kịch tính tiết lộ: “ Cho anh em biết, lãnh đạo anh ta là cháu gái của cục trưởng cục công an khóa trước đấy, kết hôn không lâu thì chồng bị tai nạn xe nằm liệt giường, tuy không ly hôn, nhưng mà anh em cũng hiểu ...”
“ Đừng nói xấu chị ấy ... người ta không dễ dàng gì.” Chu Văn Quyên không vui, câu chuyện về khoa trưởng Lương không ít người biết, ai cũng nói hồng nhan bạc mệnh:
Dư Tội trừng mắt Tôn Nghệ, nói không đúng thời điểm, hỏi lảng đi:” Thử Tiêu thì sao, không tới mức kính nghiệp thế chứ?”
“ Đâu ra, lát nữa cậu ta mang cả gia đình tới, sau này họ có con, dám mang con tới nhà người khác ăn chực sữa lắm ...” Lý Nhị Đông tranh thủ nói xấu, không nói không chịu nổi, Tế muội tử giờ học được tay nghề cắt may rồi, lương ở cửa hiệu thời trang gấp đôi Thử Tiêu, làm đám anh em độc thân hâm mộ chết thôi, nói tới cuộc sống cá nhân thì Thử Tiêu chắc chắn là thoải mái nhất:
“ Vẫn thiếu ... Hán Gian đâu?” Đổng Thiều Quân nhận ra:” Tôi về rồi sao chỉ có Hán Gian là không nghe thấy chút tin tức gì, cậu ta ở đội nào?”
Nói tới chuyện n ày là ai cũng xìu xuống, Tôn Nghệ bực tức xua tay:” Đừng nhắc tới cậu ta, cậu ta là phần tử suy đồi.”
“ Không nói tôi còn không tức, có một lần ở dưới khu thương mại Ngũ Nhất, tôi chạm mặt cậu ta, đang khoác tay em gái cực xinh, tôi gọi ...” Hùng Kiếm Phi đùng đùng nổi giận đấm bàn: “ Mẹ nó, thằng chó không thèm để ý tới tôi luôn, đi qua trước mặt tôi như không quen biết.”
“ Lạc Đà nói cậu ta làm ăn tốt lắm, công ty chuyên mua hàng hộ ở nước ngoài.” Trương Mãnh lẩm bẩm:
Đổng Thiều Quân về muộn nhất nên chưa biết gì, hoang mang : Gớm thế, ai đầu tư chứ, gia cảnh của cậu ta hơn gì chúng ta đâu.”
“ Cái mặt cậu ta là vốn, nghe đồn rất nhiều thiếu phụ là cổ đông của công ty.” Nói là không quan tâm, kỳ thực mọi người đều hỏi thăm kỹ rồi, cảnh sát mà, muốn biết không khó, Tôn Nghệ trước kia rất thân với Hán Gian càng bực:
“ Con mẹ nó, giờ nữ nhân mù mắt hết rồi à, không thích mãnh nam như anh đây, lại đi thích thằng mặt trắng.” Trương Mãnh u oán nói:
Chu Văn Quyên ít tiếp xúc, không chịu được kiểu nói chuyện của đám này, cúi đầu cười suốt.
“ Đừng thành kiến như thế, dù sao là lựa chọn của anh ấy rồi, chúng ta chắc gì sống khá hơn.” Dư Tội tuy buồn vì Uông Thận Tu chia tách khỏi đoàn thể bọn họ, nhưng chuyện lựa chọn nghề nghiệp thì biểu thị lý giải, mọi người tuy làm cảnh sát chưa lâu, nhưng có mùi thể chế rồi, dần dần bận không thoát thân rồi, không như ở trường học, nói tới tụ tập ăn uống, cơ bản không cần gọi, đuổi bớt mới khó:
Đang trầm mặc thì có giọng nói oang oang ở hành lang hô rất ngông cuồng:” Anh em đâu, mau ra nghênh tiếp.”
Lý Dật Phong biết bạn bè của đồn trưởng tới, tò mò nhìn, Lý Nhị Đông ra mở cửa, cái bộ mặt quả táo của Thử Tiêu xuất hiện, vừa thấy mọi người đã cười lớn: “ Đều nhớ tôi phải không, hôm nay tôi nhất định để mọi người nhớ có giá trị.”
Trương Mãnh đầy ẩn ý giới thiệu cho Lý Dật Phong:” Thử Tiêu đấy.”
Lý Dật Phong tức thì nhớ tới chuyện ở cơ sở huấn luyện chó cảnh sát, vừa phì cười bị Bánh Đậu bịt mồm dặn không được nói ra.