Dư Tội vui vẻ giang tay muốn ôm Thử Tiêu, cái thằng béo lâu không gặp, nhớ lắm, ai ngờ Thử Tiêu ghét bỏ xua tay:” Cút cút, nhà quê tranh sang bên, đừng chặn đường ... Xem tôi đưa ai tới cho mọi người này ... Tèn tèn tèn ... Mời mỹ nữ xuất hiện.”
Tế muội tử rất phối hợp cười khúc khích từ ngã rẽ đi ra, cô bé này giờ có da có thịt hơn trước, trông ngày càng có vị nữ nhân, Tôn Nghệ tiếp lời ngay: “ Thử Tiêu, không phải em cậu à?”
“ Đúng thế, em cậu.”
Cả đám vào hùa, mỗi người một câu "em cậu", không ngờ Thử Tiêu không giận, Tế muội tử đưa tay kéo một cái, oa đúng là trời cao có mây lạ, đất bằng dậy hương thơm, hai mỹ nữ hiện ra trước mắt mọi người. Lý Nhị Đông ăn hại tay vịn cửa, thấy chóng mặt từng cơn, hắn nhìn thấy tình nhân trong mộng Âu Yến Tử, còn Dư Tội chỉ nhìn thấy An Gia Lộ ở bên, lần trước cô mang quà của Giải Băng tới, quyết định không dây dưa nữa, cứ tưởng đã quên rồi, mỗi lần gặp tim lại bồi hồi.
Trương Mãnh đưa cho Lý Dật Phong cái khăn giấy:” Lau đi.”
“ Lau cái gì?” Lý Dật Phong mắt không ngó ngang ngó dọc, chiếu thẳng vào An Gia Lộ, từ gương mặt tươi tắn của nàng lần đến cái cổ thon dài ưu mỹ như thiên nga lộ ra khỏi cổ áo, từng tấc da thịt đều không muốn bỏ xót, ngay từ ánh mắt đầu tiên bị khí chất nữ thần đó làm thần hồn điên đảo, đầu óc mê muội:
“ Nước dãi còn cái gì.”
Lý Dật Phong vội đưa tay lau ngay, bây giờ mới nhận ra không đúng, mọi người đều đang nhìn nhìn với ánh mắt quái dị, hắn không biết xấu hổ nói: “ Có thể thấy được một mỹ nữ đáng chảy nước dãi không uổng chuyến đi này.”
Đám anh em giơ ngón tay, Dư Nhi đúng là biết chọn bạn mà chơi.
“ Bọn mình không mời mà tới, Dư Tội, cậu làm cao quá, mình và Yến Tử còn định đi thăm cậu đấy.” An Gia Lộ oán trách, lườm một cái đầy phong tình:
Dư Tội làm như không có chuyện gì: “ Xin lỗi, xin lỗi ... Nhị Đông, tôi bảo anh mời được ai thì phải mời ... Sao lại thiếu An An và Yến Tử, mau, ngồi đi.”
Mọi người ngồi xúm quanh ba mỹ nữ, khi Dư Tội bố trí chỗ ngồi, Lý Nhị Đông mới nhận ra, hắn được xếp ở bên cạnh Âu Yến Tử, lòng thầm cảm kích người anh em này, chỉ là khi tình nhân trong mộng ở bên cạnh, hắn lại co ro rúm ró, ngay cả tay chân cũng không biết để ở đâu.
Trái ngược lại, Lý Dật Phong hết sức tự nhiên, ân cần rót nước, làm luôn việc của phục vụ, vừa rót nước mắt vẫn nhìn An Gia Lộ, khi đến lượt Tế muội tử thì có người giở trò, chọc vào hông hắn một phát, vòi nước tức thì vống lên hướng về phía Thử Tiêu, trúng ngay đùi, dù mùa đông mặc dày. Thử Tiêu nhảy cẫng lên, trừng mắt nhìn Lý Dật Phong, Lý Dật Phong quay đầu lại, nhưng mà nhìn ai cũng giống hung thủ hết.
“ Tiêu ca, không biết vừa rồi ai đâm tôi một cái, thế là, thế là ...” Lý Dật Phong sợ hãi nhìn đồn trưởng cầu cứu, tay đồn trưởng thiếu đạo đức ngó lơ:
“ Rõ ràng là cố ý, lại đẩy trách nhiệm cho người khác, đồn trưởng Dư, anh dạy dỗ cấp dưới kiểu gì đấy?” Bánh Đậu nghiêm giọng chất vấn:
Lý Dật Phong chứng kiến màn gắp lửa bỏ tay người này chỉ còn biết tự nhận xui xẻo: “ Chà chà, chẳng trách các anh đều là cách sát, chỉ giỏi tạo án oan. Được rồi, Tiêu ca, tôi chịu trách nhiệm.”
Thử Tiêu thừa biết chuyện gì nên không trách hắn, khoanh vùng nghi phạm, chỉ Hùng Kiếm Phi, Trương Mãnh, Đậu Hiểu Ba:” Chỉ có mấy đứa các cậu chứ không ai vào đây hết, ý gì thế hả, hâm mộ hay đố kỵ, nói mau.”
Giờ Thử Tiêu là khoa viên phó chủ nhiệm, so với cảnh sát bình thường cao hơn một cấp, lại phá được án tín dụng đen kiêm tổ chức đánh bạc, trong phân cục thuộc hàng người mới có tiềm lực, thời gia qua hắn là người vênh váo nhất.
“ Cái thứ bị đại đội hai đuổi đi, hâm mộ à, xì.” Hùng Kiếm Phi khinh bỉ:
“ Bắt vài thằng đánh bạc là cái đinh gì, tôi và Gấu Chó đều bắt bọn buôn súng giết người, không phục thì chúng ta đấu thử.” Trương Mãnh nói câu này khó tránh khỏi hiềm nghi khoe khoang trước mặt An Gia Lộ:
Đậu Hiểu Ba hất hàm: “ Đến chó trong đội tôi còn lập công cấp 2, cậu có không?”
Nói tới cái này, Lý Dật Phong không nhịn cười nữa, vội vàng bỏ ấm nước xuống, chỉ là cũng thấy mọi người hơi quá lời, tụ vào công kích một người như thế, sợ thẹn quá hóa giận thì không khí mất vui.
Thử Tiêu mặt dày vượt tầm tưởng tượng của Lý Dật Phong rồi, hắn ôm eo Tế muội tử, thơm lên cái má hơi bầu bĩnh trẻ con một cái, dương dương đắc ý:” Anh đây có em gái, dêm nào cũng ôm, còn mấy đứa vẫn ôm gối hả?”
Tế muội tử xấu hổ đét tay Thử Tiêu một cái, đám độc thân thế là im thít, Hùng Kiếm Phi và Tế muội quen thuộc từ thời Quảng Châu rồi, hung dữ dọa Thử Tiêu:” Đắc ý cái buồi, có tin bọn này ôm lại không?”
Tế muội tử thấy Hùng Kiếm Phi đi tới định ôm thì ré lên, chạy sang ngồi với Chu văn Quyên, mấy người khác cũng chướng mắt, rượu chưa lên đã bẻ tay chẹt cổ, ép Thử Tiêu uống nước. An Gia Lộ có vẻ không hề phản cảm chuyện hỗn loạn này, mắt nhìn Lý Nhị Đông, hôm nay cô nhận được điện thoại của Dư Tội, cố ý hẹn Âu Yến Tử tới đây. Dư Tội còn an bài hai người ngồi với nhau, vậy mà không ngờ Lý Nhị Đông thường ngày mồm mép, giờ tắc tị, nhấp nha nhấp nhổm như có dằm ở mông, nhìn thẳng Âu Yến Tử cũng không dám.
Lý Dật Phong nhanh chân thay phục vụ viên nhận lấy đồ uống, ân cần rót cho Âu Yến Tử: “ Chị, chị rất cá tính, rất đặc biệt.”
“ Đặc biệt gì?” Âu Yển Tử có khuôn mặt hơi tròn, mắt to, rất ưa nhìn, dễ thiện cảm, tựa như cô gái nhà bên:
“ Vâng, rất đặc thù, chớp mắt một cái khiến người ta thân thiết ... Em là Lý Dật Phong, Dật trong phiêu dật, Phong trong phong độ. “ Lý Dật Phong tích cực tiếp cận, chuyến đi này giá trị vượt mong đợi:
Âu Yến Tử cười khích khích chỉ: “ Đứng là rất phong độ, này Dật Phong, tới trước chị kia thể hiện phong độ đi.”
Ngón tay chỉ An Gia Lộ, có điều An mỹ nữ là loại vẻ đẹp xuất chúng lại thêm thần thái cao ngạo, làm người thường không dám tiếp cận, Lý Dật Phong tự biết thân biết phận: “ Người theo đuổi chị ấy chắc xếp thành hàng rồi ... Em xếp không nổi, cơ mà chị Yến Tử, em thấy chúng ta có duyên phận lắm, từ Dương Đầu Nhai xa xôi tới thành phố một chuyến, vậy mà gặp ngay được chị.”
Âu Yến Tử bị Lý Dật Phong làm cười không ngớt, An Gia Lộ sốt ruột nhìn Lý Nhị Đông ngồi ngây ra đó như thằng ngốc, nháy mắt ra hiệu cho Dư Tội.
Dư Tội rất trực tiếp, gọi Lý Dật Phong tới mắng:” Đồn trưởng còn chưa kịp tán gái đây này, không biết thứ tự à, tránh sang bên.”
Cẩu thiếu gia thuộc tính không ngời yên một chỗ được, thế nào mà thoáng cái ngồi cùng với Thử Tiêu, trố mắt nhìn hắn thể hiện kỹ xảo cờ gian bạc lận.
Đuổi được tên phá quấy đi thì cũng đã muộn cho Lý Nhị Đông, phục vụ viên lần lượt mang thức ăn lên, rượu mở nắp phừn phựt, Thử Tiêu là người chuyên môn hâm nóng bầu không khí, đứng dậy giơ chén lên:” Nào nào nào, mọi người, chén đầu tiên tôi chúc toàn bộ anh em sớm thoát kiếp độc thân, tôi thì khỏi, tôi có em gái ... Nào, tới cậu.”
Đổng Thiều Quân trầm tính nên chúc rất bình đạm:” Chúc mọi người năm mới vui vẻ sớm.”
“ Tôi chúc An mỹ nữ, Âu mỹ nữ, Tế muội tử và Văn Quyên muội muội, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp.” Bánh Đậu tiếp lời:
Lần lượt từng người, tới An Gia Lộ cô nghĩ một lúc mới nói:” Tôi chúc mọi người năm nay thuận lợi, năm sau thăng chức, năm sau nữa lập gia đình.”
Mọi người vỗ tay khen hay, Chu Văn Quyên hơi rụt rè:” Chúc mọi người đều bình an.”
Nói tới nhìn Dư Tội một cái.
An Gia Lộ phát hiện ra, ánh mắt đó có vẻ mang rất nhiều hàm ý, ngạc nhiên nhìn sang Dư Tội, khuôn mặt thi thoảng thoáng hiện u buồn đó, lòng chợt thêm vài phần phức tạp khác thường ngày.