Rượu trong chén đã cạn, mọi người ngồi xuống, Đồng thiều Quân biết điều nên khi được hỏi công tác, chỉ chỉ trả lời qua loa.
Ngoài kia nhiệt độ dưới âm độ, gió lạnh thồi ù từng cơn, trong này nổi lẩu đỏ rừng rực, mọi người ăn xì xụp, cay tới hít hà liên tục, bạn bè tụ tập tất nhiên là nói chuyện thời còn đi học, tiếng cười không dứt, giờ mới phát hiện, bất kỳ chuyện tệ hại nào cũng thành kỷ niệm quý giá, cũng chỉ có năm tháng hoang đường ấy mới tích góp được tình cảm chân thành.
So ra thì cuộc sống sau khi rời trường một lời khó nói hết, nữ thần của cả trường lại là người không như ý nhất, cô chịu đựng đủ cái ban xuất nhập cảnh rồi, đám nữ đồng nghiệp như chuyên môn rình mò chuyện riêng tư của người khác để nói xấu sau lưng, mỗi ngày đóng dấu đau tay, mà toàn là đời hai đời ba nhà quan quý xuất cảnh, thực sự là khiếu chiến giới hạn chịu đựng của người ta.
Đến lượt Âu Yến Tử, cô đã được tuyển vào trung tâm thi giấy phép lái xe, vừa mới nhậm chức đã không chịu nổi mùi dầu mỡ, ám cả mùi vào trang phục.
Đám anh em ra sức an ủi hai mỹ nữ, còn chuyện nguy hiểm vất vả ở đại đội hai thì không cần mang ra khoe nữa,
Chỉ có Thử Tiêu là sống nhàn nhã nhất, giờ đi làm thì đúng giờ, tan ca không lệch một giây, về tới nhà có Tế muội tử chăm sóc chu đáo, người mỗi lúc một béo, da dẻ mỗi lúc một hồng hào.
Dị loại nhất tất nhiên là Dư Tội người làm đồn trưởng ở nơi mà trăm phần trăm chưa biết tên, nhưng mà bây giờ xem ra người ta sông không tệ, có cả đàn em lẽo đẽo theo sau.
Vị cấp dưới này còn tích cực hơn lãnh đạo, Lý Dật Phong xen lời:” Các anh, các chị ... Mọi người mà buồn chán thì cứ nói với tôi, chơi thì tôi sành lắm, đừng xem thường Dương Đầu Nhai, có thứ hay ho đấy, câu cá thiên nhiên nhé, hay là vào rừng cắm trại? Muốn đi săn cũng ok luôn, tôi tới phòng vũ trang huyện lấy súng, súng thật luôn ... Mọi người có thời gian tới Dương Đầu Nhai chơi, úi dà, cây nơi đó xanh tới thâm lại, hoa nơi đó nở bung bét, còn không khí thì khỏi nói rồi, hít một hơi thanh lọc hết khí độc của thành phố.”
“ Thế nơi đó em gái có ngọt không?” Thử Tiêu hỏi ngay:
“ Úi úi, Tiêu ca, sao anh biết lời tôi sắp nói, có chứ, thôn nữ, đảm bảo thuần phác hơn thiên nhiên, anh dùng kẹo cũng lừa đi được.”
Xung quanh cười rộ, Dư Tôi đặt tay lên trán, có chút hối hận mang theo thằng này, song mọi người bị những lời dụ khị đó làm khơi lên hứng thú, thảo luận xem có nên tới Dương Đầu Nhai một chuyến không, chưa nói cái khác, nhìn Dư Tội vui quên lối về là biết nơi đó có điều thần kỳ.
Nói nói cười cười, ăn ăn uống uống, nhiệm vụ hôm nay lại chẳng tiến triển gì. Lý Nhị Đông tối đa chỉ rót cho Âu Yến Tử vài chén, Dư Tội và An Gia Lộ mắt qua mày lại sốt ruột tính kế, không ngờ có tiếng di động, toàn thể nhân viên đại đội hai giống nhau, đồng loạt sờ túi.
À không là di động của bọn họ đều reo, gấp như chuông cảnh báo, lấy ra xem một cái là đồng loạt đứng bật dậy, Trương Mãnh nói nhanh:” Có án, tập hợp khẩn cấp.”
Dư Tội thở dài: “ Đi đi, đúng là cái nghề mệt nhọc, ăn một bữa cũng không yên.”
“ Đi đây, tập hợp khẩn cấp thế này là có đại án rồi.” Hùng Kiếm Phi đấm mạnh Dư Tội một cái:” Rảnh rỗi tới chỗ cậu.”
“ Hôm nay mới chỉ tính là một nửa thôi nhé, lần sau mời nốt đấy.” Tôn Nghệ khoác áo lên người nói gấp:
Đám anh em chẳng kịp nói nhiều, vội vàng mà đi, Dư Tội, Thử Tiêu, Bánh Đậu tiễn xuống lầu, còn gói ít đồ ăn và nước uống đưa lên xe, đề phòng đêm đói, xe vù một cái biến mất trong dòng xe bất tận, ba anh em buồn bã đứng một lúc mới lên lầu.
Đi mất một nửa, vắng vẻ hơn không ít, đến khi về phòng bao trố mắt, Tế muội tử đang cùng An Gia Lộ, Lý Dật Phong, Âu Yến Tử chơi đoán số, Lý Dật Phong bị chuốc nửa chai, khẳng định có trò mờ ám, nếu không Tế muội tử phí công theo Thử Tiêu.
Quả nhiên ba người ngồi xuống, Tế muội tử làm động tác lau mặt, nhưng số ngón tay thì rất bất thường, An Gia Lộ làm ra vẻ suy nghĩ chợt hô: “ Bốn.”
“ Á, lại thua rồi, An mỹ nữ thật lợi hại.” Lý Dật Phong rót một chén đầy, hí hửng cứ như là thắng vậy:
Dư Tội dở khóc dở cười, Lý Dật Phong bị chuốc cho say khướt, làm y phải thuê gian phòng gần đó cho hắn, những người khác mai vẫn phải đi làm, không thể đi chơi tăng hai, thế là đành chia tay hẹn ngày khác.
Bánh Đậu lái xe đơn vị đưa Tế muội tử và Thử Tiêu về nhà, An Gia Lộ và Âu Yến Tử đi với nhau, Dư Tội lôi được Lý Dật Phong lên giường, đắt chăn cho hắn, vào nhà vệ sinh rửa ráy thì có điện thoại, ngẩn ra, là của An Gia Lộ, vội vàng xuống lầu.
Mùa đông Đại Nguyên rất lạnh, suốt mùa đông cửa sổ gần như không mở ra, cửa kính bên ngoài băng đóng mỗi ngày một dày hơn, trong ngoài nhà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Dư Tội vừa đi ra liền bị từng cơn gió như cuồng phong thốc vào mặt. Không tuyết, nhưng trời cực lạnh, vậy mà An Gia Lộ lại có vẻ rất hứng trí đứng ở đầu đường xe qua xe lại, Dư Tội không cho cô cũng thích trời lạnh như Dư Tội rồi ...
Áo tuyết màu đỏ rực như lửa, khăn quàng cổ dài buộc lệch một bên, làm Dư Tội lập tức liên tưởng tới biệt danh "Hoa hồng rực cháy", cái tên rất kiêu ngạo đó làm mọi người gần như lập tức nghĩ tới cô gái thích hoa hồng, thích màu đỏ, tính tình phóng khoáng này rồi.
Dư Tội đi tới, đứng lại trước mặt mỹ nữ khiến người ta dễ say hơn rượu:” Cám ơn.”
An Gia Lộ có chút nản chí:” Chẳng được việc gì cả, cám ơn gì chứ, mình tận lực rồi đấy.”
“ Thế nên mình mới cám ơn, nếu mình mời, chắc chắn không được.” Dư Tội cười méo xẹo, tồn công tốn sức mới dụ được tình nhân trong mộng của Lý Nhị Đông tới, nhưng người tính không bằng trời tính, có tên Cẩu thiếu gia chen ngang, làm kế hoạch của hai người thất bại toàn tập:
An Gia Lộ chỉnh lại sợi tóc bị gió làm rồi cứ bám lên mặt:” Không phải mình đả kích đâu, nhưng mà chuyện này mình thấy khó lắm, giờ ai cũng sống thực tế, Yến Tử vừa mới giải quyết được công tác, còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, bạn ấy cũng không có cảm giác gì với Nhị Đông ... Mà người theo đuổi Yến Tử không phải ít, trong khi Nhị Đông kém như vậy, cả tối chẳng nói nổi một câu.”
Nói tới chuyện này Dư Tội cũng lẩm bẩm chửi, ai mà ngờ được người anh em lập chí làm chuyên viên giám định văn hóa phẩm đồi trụy, gặp nữ nhân lại thẹn thò tới mức đó, cố tìm mặt tích cực nói:” Chứng tỏ cậu ấy quá để ý nên mới run.”
“ Vấn đề là người ta không để ý, vừa rồi còn nói với mình, Lý Dật Phong thật thú vị ... À đúng, cậu nhặt thằng bé đó ở đâu?” An Gia Lộ lấy làm lạ, sao tập trung xung quanh Dư Tội toàn người khác thường:
“ Không phải nhặt, mà là dân cảnh trong đồn của mình đấy.”
“ Ồ, bảo sao mặt dày sắp hơn cả đồn trưởng .... Đồn trưởng Dư, đừng giao tôi nhiệm vụ nữa, nhiệm vụ này tôi không làm được.” An Gia Lộ nửa đùa nửa thật chặn lời Dư Tội:
“ An An, xin bạn đấy, bạn nhìn xem Nhị Đông đáng thương thế nào, cái hôm đêm mổ xong tình dậy mới dám lén lút nói cho mình là vẫn còn xử nam.” Dư Tội làm bộ mặt đáng thương, vì anh em mà hết lòng:
An Gia Lộ đứng lại nhìn chằm chằm:” Chuyện ấy trong mắt cậu có phải là khó tin nực cười lắm không?”