Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 346 - Q4 - Chương 016: Thiết Cảnh Hổ Uy. (1)

Q4 - Chương 016: Thiết cảnh hổ uy. (1) Q4 - Chương 016: Thiết cảnh hổ uy. (1)

Trò chuyện rất lâu, Dư Tội thi thoảng lại phải nhắc giờ, An Gia Lộ cuối cùng như cô bé giận dỗi chuẩn bị rời đi thì Dư Tội có điện thoại, y chỉ xem số mà không nhận máy. An Gia Lộ đã mở cửa xe lại quay về nói thêm một câu:” Mình đoán nhé, là chị cảnh sát của cục chống ma túy.”

Uầy, giác quan thứ sáu của nữ nhân thật đáng sợ, có điều lần này Dư Tội thản nhiên làm bộ mặt sầu khổ:” An An, sao bạn cứ mong đợi phát sinh scandal ái tình trên người một chàng độc thân thế?”

“ Vì .. Mình hơi thích chàng độc thân này.” An Gia Lộ vẫn giọng điệu trêu ghẹo:

“ Ha ha ha ... Bạn thích toàn bộ nam nhân trên thế giới này vì bạn mà độc thân thì có, ha ha ha ...”

Câu này liền làm An Gia Lộ đỏ mắt xông vào đấm Dư Tội, thời cơ có một không hai như vậy mà lại có điện thoại, An Gia Lộ cũng phải nhíu mày.

“ Không phải như bạn nghĩ, điện thoại trong đồn công an của mình, gọi liên tục như thế là có việc rồi.” Dư Tội bất đắc dĩ giải thích, đang định nhân cơ hội nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn kia, sau đó đêm khuya phố vắng, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì:

“ Cậu đừng có mà đóng giả thành người kính nghiệp, được không hả?” An Gia Lộ rõ ràng không có đáp án không chịu đi:

“ Thỏa mãn sự tò mò của bạn, xem xem đồn trưởng xử lý công việc thế nào nhé, có điều đừng sốc đấy.” Dư Tội bấm luôn loa ngoài, hắng giọng quát: “ Chuyện gì?”

Bên trong truyền ra giọng quê đặc sệt của Lý Ngốc, có phần hoảng hốt:” Đồn trưởng, anh ở đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi ... Anh mau về đi, không đúng, chỉ đạo viên, là dượng tôi bảo tôi gọi anh về.”

Dư Tội vội hỏi gấp: “ Thằng Ngốc, sao thế, cháy rừng à?”

“ Không phải, mất trâu.”

Mất trâu? An Gia Lộ nghe cái giọng cấp thiết kia còn đang nghĩ tới án mạng gì đó.

“ Trâu nhà ai?”

“ Của Quan Âm Trang ... nhà Lý Đại Trại.”

Chuyện này Dư Tội cũng gặp rồi, mà không chỉ một lần: “ Thì tự tìm đi, không thì đồn tổ chức người trong thôn đi tìm, nói không chừng nó đi lang thang rồi tự tìm đường về, lần trước không phải nhà ai kêu mất chó, rốt cuộc bị Cẩu thiếu gia nấu rồi à?”

Đây cũng chính là nguồn gốc biệt danh của Lý Dật Phong, cơ bản là nhà nào có chó đen thì trông cho chặt, nếu không Cẩu thiếu gia sẽ mò tới bắt về, vì chuyện này cả đồn có lần bị người ta ném đá tấn công, chạy trối chết.

Giọng Lý Ngốc càng sốt ruột hơn:” Lần này khác, mấy tới mấy con trâu cơ, chúng ta không tìm không được .. Đồn trưởng, đây là chuyện lớn, trẻ con mất thì bà nương còn sinh được vài đứa, trâu mất rồi, bà nương trong nhà sinh không ra.”

An Gia Lộ cắn chặt để không phát ra tiếng cười, nhìn Dư Tội trêu ghẹo, Dư Tội bực mình:” Được rồi, mai tôi về.”

“ Vâng vâng, anh về sớm, mọi người đợi.”

Khi Dư Tội cúp máy thì An Gia Lộ đã cười tới nhũn cả người rồi, vừa lau nước mắt vừa nói đứt quãng:” Đây là đại án của đồn các cậu đấy à?”

“ Còn gì nữa, bảo vệ rừng, phòng cháy, kèm thêm việc đi tìm vật nuôi đi lạc cho bách tính, thuận tiện can mấy bà nương cãi nhau, cơ bản chỉ có thế ... Mình thực sự phải về rồi, nói không chừng to chuyện.” Dư Tội chẳng xấu hổ:

“ Vậy gặp lại.” An Gia Lộ xuống xe, vẫy tay, cô nhìn thấy Dư Tội hạ cửa kính xuống, quay xe sau đó tăng tốc phóng vọt đi, chẳng quay đầu lấy một lần, làm nụ cười của cô héo đi đôi phần, cảm giác Dư Tội muốn rời đi cho mau vậy ... Lúc ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, nhưng cậu ấy vừa đi một cái, niềm vui tức thì tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn vô cớ.

……….. ……………

Khi Lý Dật Phong ngáp dài tỉnh giấc thì trong sắc trời mông lung nhìn thấy rặng núi nhấp nhô trùng điệp, sương trắng khắp nơi, lúc trời nhá nhem tối đã bị đồn trưởng tóm cổ ném lên xe về xã, hôm qua uống quá chén nên lên xe là ngủ, chẳng biết ngủ bao lâu, mở cửa bị sổ ra, không khí lạnh trong núi lập tức làm hắn rùng mình.

“ Đồn trưởng, dừng xe cho em đái cái.”

“ Ăn hại, chỉ vì nhìn thấy mấy cô gái mà uống thành như thế à?” Dư Tội mắng một câu, từ từ kiếm chỗ đỗ xe lại:

Lý Dật Phong nhảy xuống, chả thèm giữ ý, cứ vạch chim ra đái ồ ồ, thấy chiếc Carmy đỏ chót chạy qua, tính thô bỉ phát huy càng mạnh, đưa tay vẫy vẫy khoe vòi nước. Dư Tội xuống xe đá một phát làm hắn đái vào ống quần, đái xong định lên xe nói chuyện phải trái với Dư Tội thì y ném cho chai nước khoáng cùng nước hoa quả ép.

“ Súc miệng rồi uống ít nước hoa quả đi cho tỉnh.”

Không biết đồn trưởng mua lúc nào, Lý Dật Phong súc miệng, sau đó uống hết chai nước cam ép, dễ chịu hơn hẳn, hắn nhiều bạn bè rượu thịt, đại đa số chỉ muốn chuốc cho hắn say như lợn chết, quan tâm tới hắn như vậy không nhiều: “ Cám ơn anh Dư ... Cho em về huyện được không?”

“ Vì sao, không định đi làm à?”

“ Không phải, em ... em không muốn gặp chỉ đạo viên của chúng ta, ông ta ...” Lý Dật Phong ngập ngừng, Dư Tội không thông cảm cho lý do này, chẳng thèm để ý, hắn đành cầu khẩn: “ Anh ơi, anh là anh ruột của em, anh thương em, giờ em chưa về được, còn Hổ nữ nữa, nha đầu đó điên lắm, cha cô ta mở mỏ than, nhỡ cô ta dẫn đám công nhân tới tính sổ thì em toi ngay.”

“ Cha cậu là trưởng phòng vũ trang huyện mà phải sợ đánh nhau với cô ta à?” Dư Tội khích bác:

“ Không được, giờ quan không đấu nhà giàu, cha em chỉ có tiếng nói ở huyện, còn người ta ấy à, quan hệ ở tỉnh cũng có, nói tới nhân số cũng thua một bậc.” Lý Dật Phong làm động tác rùng mình:

Dư Tội nhìn ra tên này cực kỳ kiêng kỵ Hổ nữ, có điều y thì chẳng sợ ai:” Không thể né tránh, cậu né mùng một, cô ta đuổi tới hôm rằm, cứ đứng đó xem cô ta làm gì, dám gây thương tích cho cậu, tôi bắt ngay.”

Câu này tăng không ít tự tin cho Lý Dật Phong, vừa tìm được chút cảm giác của nam nhân lại ỉu xìu ngay được: “ Anh, em không sợ Hổ nữ, cô ta đánh thì cứ đánh ... Nhưng mà chỉ đạo viên.”

“ Sợ cái rắm, chỉ đạo viên quyết hay đồn trưởng quyết? Có cảnh vụ đều do lão tử định đoạt, ông ta mà chỉ tay múa chân, tôi cho biết mặt.”

“ Đúng đúng, trong đồn anh mới là ông trời, lão già đó không biết trên dưới, cách chức bà luôn.” Lý Dật Phong vào hùa chửi bới chỉ đạo viên, quyết tâm theo đồn trưởng trở về, có lẽ theo đồn trưởng lên thành phố một chuyến, thấy đồn trưởng quen toàn dân “máu mặt”, nên thêm tự tin.

Từ đường cấp hai đi vào đường liên xã vẫn phải đi thêm hơn một tiếng nữa, đường bắt đầu mấp mô, xóc tới như ngồi trên xe gắn lò xo, cuối năm rồi, đường xá ít người đi lại, tâm tư Dư Tội chuyển sang việc mình phải quản.

Mất trâu.

Đường thì tệ như thế này, núi lại cao như thế, đi lên núi thì ngay cả xe lừa cũng chịu, mà một con trâu trưởng thành, thể trọng tiêu chuẩn chừng 500 kg, lại là vật sống. Ở cái thôn qua mà gần như không có người lạ này, người lạ mặt dám dắt trâu đi, đoán chừng sẽ bị người dân đánh cho liệt giường.

Vậy mà chuyện không có khả năng nhất lại xảy ra trong thực tế, không chỉ trộm mà còn trộm liền ba bốn con, mất giữa ban ngày ban mặt, Quan Âm Trang chỉ có mấy chục hộ dân, hơn trăm người tìm kiếm cả một ngày đêm chỉ thấy vài đống phân trâu.

“ Cẩu thiếu gia, cậu đã trộm trâu bao giờ chưa?” Dư Tội hỏi, vì y nghĩ mãi không có cách nào trộm được mấy con trâu nặng tới gần 2 tấn:

Lý Dật Phong thật thà đáp:” Chưa, em chỉ trộm tiền của cha với trộm chó trong thôn thôi.”

“ Trộm ở trong nhà còn ra cái mẹ gì, phải tự cường, tự lập, giỏi thì ra xã hội trộm đồ mang về nhà ấy.” Dư Tội giáo dục Cẩu thiếu gia:

Cẩu thiếu gia nghe mà mắt mở to như mắt trâu, sinh ra ảo giác, đồn trưởng có phải do tổ chức tội phạm phái tới không? Đang ngây ra bị Dư Tội cho ăn cái bợp bắt nghĩ cách trộm trâu.

Bình Luận (0)
Comment