“ Đâm chết, làm thành thịt.” Cẩu thiếu gia nghĩ ra kế đầu tiên:
“ Không được, một hai người khó làm việc này, giết trâu đủ khó, vác thêm mấy trăm cân thịt làm sao không để lại dấu vết. Phủ quyết!” Dư Tội lắc đầu:
“ Tròng dây vào kéo đi, em trộm chó toàn làm thế.”
“ Thằng ngốc, trâu nó không chịu đi thì bao người mới kéo được.” Dư Tội lại vung tay đánh:
“ Đừng đánh, đừng đánh, để em nghĩ xem ... xỏ mũi trâu dắt đi, em nghe Thằng Ngốc nói trâu sợ nhất xuyên thừng vào mũi, bảo đi đâu nó đi đấy.” Lý Dật Phong vì đỡ vài cú đánh, vắt óc nghĩ cách:
“ Có khả năng, nhưng không lớn, dắt trâu đi bộ mười mấy km mà không bị ai nhìn thấy rất khó xảy ra, chẳng may bị nhìn thấy là cả thôn đuổi .... Quan Âm Trang là nơi cách đường xã xa nhất, nơi đó cả cảnh sát mà họ còn dám đánh, nói gì bọn trộm trâu.” Vẫn cứ là phủ quyết, Dư Tội ngày càng thấy chuyện này quá tà môn:
“ Nhưng mà nơi đó gần đường cấp hai, có hai ngọn núi thôi, leo qua là được, nếu đào hầm chỉ ba km ...” Cẩu thiếu gia đang nói dở thì gặp ánh mắt bất thiện của Dư Tội, tự biết nói sai, ôm đầu:” Để em nghĩ thêm, đừng đánh!”
“ Đồ vô dụng, trộm người không được, giờ trộm trâu cũng không xong làm ăn gì nữa.” Dư Tội rủa xả thậm tệ:
“ Vậy đồn trưởng, anh trộm thế nào?” Lý Dật Phong ấm ức hỏi lại:
“ Ngu à, đồn trưởng mà biết thì hỏi làm quái gì?”
Trâng tráo tới độ làm Lý Dật Phong uất hộc máu, nhưng mà gặp phải thứ đồn trưởng này thì còn cách nào nữa.
Nói nhiều thì đường xa hóa gần, chẳng mấy chốc về tới nơi, bọn họ từ xa đã nhận ra bầu không khí khác biệt, chính phủ đã nghỉ gần hết lúc này tụ tập mấy nhóm người nhỏ to thì thầm, vẻ mặt kích động xen lẫn lo lắng, đồn công an thì vắng tanh, chả ai tới. Đúng lúc cái xe cảnh sát nát từ cửa lớn của đồn đi ra, là xe trong đồn, Dư Tội vừa muốn đuổi theo thì Lý Ngốc và Trương Quan Bình từ trong cửa chạy tới, vẫy tay chặn xe, Lý Ngốc vẫn cái giọng điệu quen thuộc:” Đồn trưởng, xảy ra chuyện rồi.”
“ Biết rồi, mất trâu, xảy ra chuyện lớn rồi.” Dư Tội nói theo giọng điệu của hắn.
Lý Ngốc cuống lên:” Không chỉ trâu bị mất, chị Mạch Hoa cũng bị đánh.”
“ Ai đánh? Bọn trộm à?”
“ Không phải là chồng chị ấy.”
“ Hầy, chồng đánh vợ không phải là trào lưu à, sắp Tết rồi, rảnh rỗi thì đánh thôi.” Lý Dật Phong tương luôn một câu làm Dư Tội tắc tị, mà nơi này đúng là thịnh hành chuyện đánh vợ, hắn thấy nơi lạc hậu có cái hay của lạc hậu, ít nhất nắm đấm nam nhân có ưu thế:
“ Không phải, thiếu chút nữa đánh chết luôn, chị Mạch Hoa giận quá tự tử ... Uống nguyên chai thuốc sâu.”
Dư Tội giật mình, cái này nghiêm trọng hơn mất trâu trăm lần:” Chết rồi à?”
“ Chưa chết, thuốc sâu quá hạn, trạm xá nói là độc tính không cao.”
“ Mẹ Thằng Ngốc, mày nói chuyện nửa chừng lần nữa cẩn thận lão tử đổ thuốc sâu vào mồm.”
Lý Dật Phong và Dư Tội bị Lý Ngốc nói chuyện làm giật mình thon thót, hỏi kỹ mới biết nhà Mạch Hoa mất hai con trâu, tìm suốt cả ngày không thấy, ông chống nổi giận trút hết lên bà vợ chăn trâu không cẩn thận. Nghe hương thân đưa tới trạm xá nói, ù uầy, cầm cái đòn gánh to bằng cánh tay đánh vợ, vợ uất quá, cầm chai thuốc sâu bên cửa sổ uống luôn ... May, mùa đông không có thuốc mới, thuốc cũ quá hạn lâu rồi lại đã mở ra, nên không ảnh hưởng lớn.
Vẫn là những chuyện lặt vặt trong nhà, chẳng qua lần này kịch liệt hơn một chút. Không rảnh ở lại nghe Thằng Ngốc trình bày nữa, xe của Dư Tội nhanh, chẳng mấy chốc bắt kịp xe của chỉ đạo viên Vương Tấn, khi sắp tới nơi, có hơi chùn, nghĩ mà xem, tạm thời không rõ tung tích con trâu đâu, mà cũng không dễ tìm, giờ tới hiện trường gặp nghi phạm đánh vợ chính là người mất trâu, phải xử lý ra sao?
“ Ê mấy anh em, chuyện này ở chỗ các cậu phải xử lý thế nào?” Dư Tội đau đầu hỏi, chẳng ai trả lời, nhìn qua gương chiếu hậu, tên nào tên nấy ngáo ngơ trông như lũ ngốc, Dư Tội bực mình:” Chẳng lẽ các cậu chưa bao giờ xử lý loại chuyện tương tự.”
“ Chưa ạ, đều do dượng tôi xử lý.” Thằng ăn hại số một thành thật trả lời:
“ Đúng đấy ạ, đồn chúng ta chỉ có chỉ đạo viên có tiếng nói trong xã, người khác không xử lý được.” Thằng ăn hại số hai xác nhận.
Câu trả lời này làm sao khiến Dư Tội tuổi trẻ khí thịnh chịu được, Vương Tấn sắp tới tuổi về hưu rồi, nghe nói năm xưa xuất ngũ đã là thương binh loại 2, tổ chức chiếu cố nên mới phái về nguyên quán làm cảnh sát.
Dư Tội nhìn thấy mấy tên cảnh sát như ngồi trên bàn chông, cả Lý Dật Phong cũng chỉ chực bỏ chạy. Xe đỗ ở cửa thôn Quan Âm Trang, người trong thôn tụ lại ở khoảng đất trống đầu thôn, mấy người cao tuổi đang mắt một hán quỷ ngồi trước cối xay bằng đá, đoán chừng là người mất trâu đánh vợ, mấy bà già mặc áo bông lấy chăn lấy đệm, nói chuyện với chỉ đạo viên, chỉ đạo viên an bài xe cảnh sát đưa người đi trước, hẳn tới trạm xá thăm bà nương bị đánh.
Lúc này Dư Tội mới nhìn rõ chỉ đạo viên, tuổi ngoài 50, mặt đen xì khắc khổ, vóc dáng đúng chuẩn hán tử tây bắc, rất tráng kiện, không giận tự uy. Tới gần hơn phát hiện ra ông ta hơi gù, giống hình tượng cảnh sát cơ sở vất vả cả đời, định tự giời thiệu, cảm thấy thế đột ngột quá, quay đầu gọi mấy tên trong xe xuống, thế nào cũng cần làm ra vẻ trước mặt quần chúng thể hiện lãnh đạo coi trọng cao độ, mất trâu cơ mà.
Không ngờ có chuyện, vừa đi vài bước Dư Tội dừng lại, vì chỉ đạo viên cởi cái thắt lưng da kiểu cũ, rộng bằng ba ngón tay, quát hán tử ngồi trên mặt đất:” Lại đây.”
Kỳ lạ chưa, hán tử to như con trâu ngoan ngoãn đi tới, Vương Tấn chẳng nói chẳng rằng vung tay tát luôn, co chân bồi một cước đá hắn ngã lăn quay, nổi cơn thịnh nộ dùng thắt lưng quất hán tử lăn lộn trên mặt đất, vừa đánh vừa chửi:” À, mày giỏi quá rồi, đánh vợ cơ đấy, còn mạnh tay như thế ... Mày nói xem mày có đáng đánh không .... Mất trâu thì đi tìm trâu, mày lại đi đánh vợ, mày giỏi thật ... Mày khóc nữa đi, gào nữa đi ...”
Thắt lưng quất chan chát, hán tử gào khóc như dã thú, mấy chọc thôn dân cứ đứng đó nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng ai can.
Dư Tội không phải sững sờ nữa mà là sốc luôn rồi, chỉ đạo viên ngầu bá cháy, ở cái xã không khác gì xã hội nguyên thủy này, vũ cảnh đặc cảnh tới, người dân dám đánh tuốt, vậy mà một cảnh sát xã đánh người không ai ho he một câu.
“ Làm cảnh sát phải thế này chứ.”
Ngưỡng mộ, sùng bái, Dư Tội tự hỏi bản thân chắc sống hai đời cũng không tới được cái trình độ này, nhìn từ góc độ khác mà nói, càng là nơi xa xôi hẻo lánh, người dân càng sợ cảnh sát, có điều đối tượng họ sợ không phải loại vô tích sự chỉ biết ăn uống chơi bời như Cẩu thiếu gia và Lý Ngốc.
Dư Tội đang định phát biểu vài câu cảm khái thì phát hiện mấy tên cảnh sát bên cạnh chuồn sạch rồi, đứng ở tít sau xe cảnh sát, thập thò nhìn ... Chợt tỉnh ngộ, hỏng rồi, mình lọt hố rồi, chẳng trách cái thằng Cấu thiếu gia đó bỗng nhiên lại hạ mình giao hảo, đoán chừng đã biết chỉ đạo viên sắp về, gặp phải lão già dã man như thế, e là sớm coi mình và Cẩu thiếu gia cùng một loại người rồi.