“ Sao không ai nói với tôi trong nhà có lão già hung hãn như thế.” Tội phạm hung hãn tới mấy cũng bằng Dư Nhị ca được không, Dư Tội không sợ, cơ mà ông già hung hãn thì khác, đánh người ta không được, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người ta đánh mình à:
“ Nói cho anh, anh không về nữa thì bọn em phải làm sao?” Lý Giật Phong cười gian như chuột, còn "tốt bụng" dặn dò:” Đồn trưởng, đừng cãi lại nhé, chỉ đạo viên thích đánh người lắm.”
“ Ông ta dám đánh đồn trưởng à?” Dư Tội bực tức tóm cổ áo Lý Giật Phong xốc lên:
“ Đồn trước bị ông ấy tát cho tới lúc bị điều đi cũng không dám đi làm nữa, ai cũng biết chuyện ấy mà không ta có làm sao đâu.” Lý Dật Phong không rét mà run.
“ Má nó, lão già này không còn coi vương pháp ra gì nữa à?” Dư Tội chửi um:
“ Nói sớm cũng vỗ ích, đồn trưởng, chúng ta là anh em trong nhà không nói lời bên ngoài nhé, mấy người chúng ta gộp sức không đánh nổi ông ta đâu, ông ta từng ra chiến trường rồi đấy.” Cẩu thiếu gia bình thời uy phong là thế, hoành hành trên huyện khiến ai cũng kiềng mặt, giờ lại sợ ông già ở quê:
Hai người còn đang nói chuyện thì bên kia đã đổ máu, đánh người ngang nhiên tàn nhẫn như thế, sắp bằng đánh nhau trong trại giam rồi, có điều hán tử cao ngót nghét mét tám, vai u thịt bắp không dám phản kháng, mà nam nữ già trẻ lớn bé chẳng có chút thương hại nào, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, không ai thấy đánh thế là không đúng.
Đợi Vương Tấn đánh mệt rồi, hán tử bò tới ôm lấy chân ông ta, khóc như cha chết: “ Chú Vương ơi, chú phải giúp tôi, trâu nuôi ba bốn năm, thế là mất rồi, cả nhà sống làm sao đây, Ương Tử còn nhỏ, cha tôi nằm liệt giường, nhà tôi sống thế nào?”
Há mồm khóc một cái là máu chảy ra, Vương Tân thu thắt lưng vũ trang lại, nhắm mắt thở dài, kéo người đứng lên, nói gì đó với mấy vị tuổi cao trong thôn. Lý Ngốc nhỏ giọng giải thích, kiểu này là lại phải cứu tế rồi, Dư Tội nhìn từng căn đắp bằng đất, tuyệt đại đa số một tầng, lụp xụp hơn chuồng lợn, nhà nghi phạm đánh vợ cũng thế, tường đất còn lởm chởm, nhìn vào sân ngoài đống củi thì chả còn gì, y biết con người bị dồn tới bước đường cùng là sao, ba con trâu chính là thứ tài sản giá trị nhất trong nhà.
“ Chuyện này phải xử lý, không thể chỉ đánh người như vậy được.” Dư Tội nói hơi to, Vương Tấn có vẻ đã nghe thấy nên quay đầu nhìn về phía họ, Lý Ngốc và Trương Quan Bình sợ sớn đái co chân chạy, Dư Tội nhanh tay tóm lấy Lý Dật Phong chưa kịp chạy:” Quên rồi sao, không thể trốn tránh, con mẹ nó nam tử đại trượng phu, ưỡn thẳng lưng lên, cậu có chút tình thương nào không thế, không nhìn thấy nhà người ta đáng thương thế nào à?”
“ Em có ... Cơ mà em sợ chỉ đạo viên.” Lý Dật Phong chân hơi nhũn:
Dư Tội tóm cổ hắn lôi đi xềnh xệch, tới tước hán tử kia, lấy khăn giấy ra đưa hắn lau máu me trên mặt, người này không khác gì bị sét đánh, tóc tai bù xù, quần áo tơi tả, đến cả Lý Thiếu Phong nhìn cũng thấy thương, cho tay vào túi định cho ít tiền ... Có điều không dám lấy ra, chút tiền đó khác gì muối bỏ biển.
“ Bà con, nhà ai mất trâu nữa?”
“ Tôi tôi ... Nhà tôi nữa, một con trâu to, hơn 900 cân rồi. (450kg).” Một người trung niên trên bốn mươi giơ tay đứng ra:
Dư Tội lúc này có chút kích động, tuy y ngưỡng mộ, nhưng không tán đồng cách làm việc của chỉ đạo viên: “ Nếu xảy ra chuyện rồi thì chúng ta phải tìm cách giải quyết, không thể ngồi ì ra đó mà đợi, chuyện này đồn công an chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Không ít người nhìn sang Vương Tấn đang nói chuyện với người già trong thôn, cứ như lời y không tính vậy, Vương Tấn chẳng nói gì, nhưng ánh mắt thể hiện rõ khinh bỉ, đồn trưởng tới mà ông ta chẳng thèm ra chào hỏi một câu là đủ biết thái độ.
Dư Tội nóng máu lên tuyên bố:” Chẳng qua chỉ là mấy con trâu thôi, tôi đảm bảo trước năm mới sẽ giải quyết cho mọi người, nhưng trước đó, mọi người phải phối hợp với công tác của đồn.”
Rồi, hôm nay đồn công an xã Dương Đầu Nhai rốt cuộc có nhân vật dám ra mặt, đúng là tuyên bố chấn động trời đất, đến gió núi chợt yếu đi vì khiếp sợ uy phong của đồn trưởng Dư. Lý Ngốc và Trương Quan Bình tái mặt, Lý Dật Phong chớp mắt mấy lần nhìn đồn trưởng, Vương Tấn không thể vờ như Dư Tội không tồn tại nữa, chỉ tay nói bằng giọng hời hợt: “ Đó là đồn trưởng mới của chúng tôi, nếu cậu ta hứa giải quyết cho mọi người, tôi không ý kiến.”
Bấy giờ thôn dân mới xôn xao, hộ mất trâu đầy kỳ vọng hỏi:” Vậy không tìm thấy trâu thì sao?”
Lần này Dư Tội đóng vai đại gia tới cùng luôn, cực kỳ khí thế tuyên bố:” Chẳng qua là ba bốn con trâu thôi, phải không Dật Phong?”
Rồi hạ thấp giọng:” Xem đi, ông ta nhìn cậu khác gì đống phân trâu không, thẳng lưng lên, đừng để mất mặt, ở đây cậu là Cẩu thiếu gia cơ mà.”
Lý Dật Phong nghe vậy tâm lý phản nghịch trỗi dậy, ánh mắt Vương Tấn thì đúng là viết rõ hai chữ khinh thường, thế là lần này hắn quyết đứng bên cạnh Dư Tội, dõng dạc tuyên bố:” Đúng, chỉ có ba con trâu mà cuống lên rồi, có gì to tát đâu.”
“ Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm trâu về cho mọi người.” Dư Tội vỗ vai Lý Dật Phong khuyến khích:” Cẩu thiếu gia, cho chỉ đạo viên của chúng ta biết, nếu không tìm được cậu xử lý thế nào?”
“ Có ba con trâu thôi, tôi mua đền cho mọi người là được, vài đồng, chuyện nhỏ.” Lý Dật Phong đang lúc máu nóng dồn lên đầu, mà ánh mắt lão già kia đúng là khó chịu thật, con bà nó, lão tử đây hôm qua gặp cả hình cảnh, ăn cơm với cảnh sát chống ma túy, uống rượu với hoa khôi cảnh sát, lão già nhà quê chỉ biết đánh người không biết làm việc có là cái buồi gì mà ghê gớm chứ, vỗ ngực bôm bốp, nói lại lần nữa: “Tôi mua.”
Dư Tội chộp ngay cơ hội không cho thằng này hối hận: “ Ba con nghe thấy cả rồi chứ, không tìm được Dật Phong sẽ mua cho mọi người ba con trâu lớn ... Chắc mọi người biết cậu ấy rồi chứ, cha cậu ấy là trưởng phòng vũ trang huyện, đừng nói mấy thằng trộm trâu, dù thổ phỉ tới chúng tôi cũng bắt, có phải không Dật Phong?”
Hơn trăm ánh mắt nhìn vào mình, Lý Dật Phong tỉnh táo lại, không xong, đây đâu phải là bàn rượu mà nói linh tinh, cơ mà biết ngu đã muộn, cha hắn cũng bị đưa ra, làm gì còn đường lùi: “À … Dạ ... Dạ ...”
Dư Tội vỗ vai hán tử: “ Mau cám ơn cậu ấy đi, tôi đảm bảo anh sẽ nhìn thấy trâu.”
Người kia trải qua một ngày cảm xúc trồi sụt, lại òa khóc, quỳ xuống trước mặt Lý Dật Phong lạy, làm Cẩu thiểu gia mắt cay cay muốn rơi lệ, khuyên: “ Đừng khóc, chú Đại Trại, cũng đừng đánh thím Mạch Hoa nữa, không tìm được trâu tôi mua cho chú hai con.”
Lời hứa này hữu hiệu hơn bất kỳ cái gì, đám đông người thở phào người tám tắc khen Cẩu thiếu gia nghĩa khí, cho nên khi Dư Tội hỏi tình hình mất trâu như thế nào, người dân nhao nhao trả lời. Dư Tội chỉ huy Lý Ngốc và Trương Quan Bình ghi chép lời khai, lúc này chỉ đạo viên Vương Tấn không thể đứng im, gọi điện người trong đồn đến hết Quan Âm Trang tìm hiểu tình hình, tổ chức quần chúng chia nhau vào núi tìm trâu.