Dư Tội hỏi xong một đứa bé miệng ngọn líu ngọng lô, không phát hiện gì, vừa xoay người một cái Lý Dật Phong vội vội vàng vàng kéo tới chỗ vắng vẻ than vãn: “ Đồn trưởng, anh không thể hại em như thế.”
“ Tôi hại cậu thế nào?” Dư Tội nén cười, lần này coi như kéo Cẩu thiếu gia vào cùng chiến tuyến rồi, qua qua có lại:
“ Anh biết một con trâu bao nhiêu tiền không?” Lý Dật Phong nói như đau răng: “ Một con nghé ba bốn nghìn nói gì một con trâu trưởng thành, ba con phải tới ba bốn vạn, anh biết ở đây mua một cô vợ ngon lành giá bao nhiêu không? 5000, lại là hoàng hoa khuê nữ 18, 19 nhé ... Đồn trưởng, anh Dư, anh nghe em nói, anh không thể để em bỏ tiền một mình chứ, anh ít ra cũng phải bỏ một ít.”
“ Đúng là ăn hại, có chút đó thôi mà cũng không dám gánh vác.” Dư Tội đã gài bẫy người ta lại còn đường hoàng lên mặt mắng mỏ:” Có hai cách giải quyết, một tự bỏ tiền mua trâu, hay dỏ gì cũng là con cái lãnh đạo, không thể nói mà coi như đánh rắm, cách thứ hai, muốn nghe không?”
“ Muốn muốn ...” Lý Dật Phong quá muốn, chứ ai lại đi thích mất tiền ngu.
“ Nếu mất rồi thì phải tìm về, nếu trộm phải bắt trộm, nếu được bắt được trộm mà chúng không đền được, tôi bỏ tiền.” Dư Tội tự tin nói, y từng bắt mấy trăm tên trộm, có đủ tự tin nói câu này:
“ Liệu được không?” Lý Dật Phong bán tín bán nghi:
“ Quên tôi làm cái gì rồi à, hình cảnh, tôi qua ăn cơm với chúng ta không phải toàn hình cảnh sao, bắt vài tên trộm vặn là cái quái gì, cần thì tôi gọi đám anh em của tôi tới giúp, sợ quái gì, mà tôi đang chán không có việc gì làm đây. “ Dư Tội nói xong quen tay bợp một phát:” Được rồi, đừng có mà ở đây than vãn nữa, gọi hết mọi người tới, chúng ta phải thể hiện chút bản lĩnh, nếu không mãi mãi bị lão chỉ đạo viên coi như nhãi con, thích tát là tát, thích đánh là đánh, hay ho lắm chắc.”
“ Được, em nghe anh.” Dù sao hùng tâm tráng chí của Cẩu thiếu gia cũng cháy hừng hực rồi:
“ Còn nữa, chẳng may mà tìm được, biết vụ án này giá trị cỡ nào không, chẳng những được biểu dương, có khi cha cậu cũng phải nhìn cậu với con mắt khác ... Còn nữa Hổ nữ còn phải theo đuổi cậu ... Sống phải làm sao cho người ta nể phục, chứ không phải là để người ta ghét, đúng không?” Dư Tội ra sức cổ động:” Thế nào, có làm không?”
“ Có chứ ạ, anh nói gì thế, sao không làm.” Lý Dật Phong hận không thể lập tức lên núi tìm trâu:” Chuyện nhỏ xíu, cùng lắm không tìm được thì đền chứ có mẹ gì đâu.”
“ Thế mới giống cảnh sát.” Dư Tội giơ ngón cái, sau đó quay đi mím môi cười trộm, không tệ, không tệ đâu, so với đám anh em trong trường mình thì đây đúng là thằng bé ngoan:
Lý Dật Phong phấn chấn một hồi, đột nhiên lẩm bẩm:” Không đúng, sao quanh đi quẩn lại một hồi, cuối cùng vẫn là mình mua trâu thế?”
Dù sao thì ngày hôm đó công tác tim trâu triển khai oanh liệt, bảy cảnh sát chia làm bảy nhóm đuốc đốt lên chiếu sáng rực thôn như ban ngày, thôn nghèo vốn khi mặt trời lặn cũng đi ngủ, hôm nay tưng bừng náo nhiệt, cảnh sát dẫn theo mấy chục thôn dân, men theo các hướng khác nhau tìm kiếm lại lần nữa.
Có điều chẳng giải quyết được cái gì, tới tối muộn quay về, vẫn chỉ có mấy cục phân trâu.
Chỉ đạo viên dẫn đội ngũ từ trên núi về Quan Âm Trang thì đã là 22 giờ tối, vùng núi gió lớn, gió ù ù quét qua, đi đường không cẩn thẩn là đứng không vững. Mọi người từ 10 giờ sáng tới 10 giờ tối chỉ uống vài ngụm nước, ăn ít lương khô đã sức cùng lực kiệt, vẫn mà không có thu hoạch gì, từ thôn đi qua mấy ngọn núi không người ở, tới tận đường cấp hai chẳng thấy bóng trâu.
Mọi người trở về tụ tập quanh cái cối xay lớn bằng đá trong thôn, ánh đèn pin quét qua bức tường đất, toàn là khẩu hiệu.
Nông thôn muốn làm giàu, bớt đánh mạt chược trồng nhiều cây.
Nông thôn muốn làm giàu, bớt sinh con nuôi thêm lợn.
Đó là mấy năm trước, còn bây giờ do tình hình phòng hộ rừng khẩn trương, có biểu ngữ mới.
Phóng hỏa đốt rừng là hành vi phạm tội.
Khi Vương Tấn ngồi xuống tảng đá tương đối bằng phẳng nghỉ chân, mắt liếc qua khẩu hiệu, ở vùng nông thôn hẻo lánh, ý thức pháp chế vẻn vẹn chỉ có thế thôi, nguyên nhân là do ít tội phạm, ví như vụ mất trộm trâu này là đại án hiếm có kể từ khi ông ta làm việc ở đồn.
Đúng, đây chắc chắn là một vụ trộm trâu, từ thôn đi ra đường cấp hai, qua nhiều chỗ dấu vết phân trâu, ông ta có thể phán đoán trâu bị vận chuyển đi rồi, nhưng phán đoán này ông ta không dám nói, nơi này những con gia súc lớn còn quan trọng hơn cả vợ.
Dương Đầu Nhai địa thế cao, bốn bề bao quanh là núi đá cho nên rất khan hiếm nước, đá nhiều mà đất thì ít, không có lợi cho máy móc cơ giới tác nghiệp, nên gia súc lớn chính là lực lượng lao động chính ở đây. Quanh năm từ cày ruộng, vận chuyển, đều không thể thiếu bọn chúng, mấy năm huyện qua cổ động nghề chăn nuôi gia súc, số lượng trâu tăng lên gấp đôi, gần như thành nguồn thu nhập chủ yếu của người trong xã.
“ Lão Tấn, anh nói chuyện này thế nào?” Trưởng thôn Lý Đại Khánh trên bốn mươi, chất phác tới có phần chậm chạp:
“ Để tôi về thương lượng với đồn trưởng, mọi người chớ lo, đặc biệt là phải trông chừng Đại Trại, cái thằng đó nóng tính cục cằn, đừng để nó vì mất trâu mà xảy ra chuyện khác.” Chỉ đạo viên lúc này chỉ có thể kiếm cớ như vậy:
“ Vậy Cẩu thiếu gia nói ...” Bí thư chi bộ thôn Lý Tiểu Nguyên kỳ vọng nói:
Nhắc tới Lý Dật Phong, Vương Tấn giận không để đâu cho hết, thằng nhãi đó vừa tới Dương Đầu Nhai đã gây ra mấy vụ trộm gà bắt chó, ít nhất người ở đây đều biết chó đen mấy thôn xung quanh đều bị Cẩu thiếu gia bắt đi hầm rồi, vì chuyện đó mà ầm ĩ tới cả đồn công an, Vương Tấn phải đền tiền. Chuyện lớn thế này, Vương Tấn căn bản không hi vọng vào hắn, nên lời không hay nói trước:” Ba con trâu trưởng thành, anh tính giá cả xem, cũng phải ba bốn vạn, bằng vào cái gì mà muốn người ta bỏ tiền, huống hồ ... Anh nhìn thằng đó có đáng tin không?”
“ Vậy đồn trưởng thì sao, không phải cậu ấy nói sẽ giải quyết trước Tết à?” Trưởng thôn thấy không hi vọng được vào chỉ đạo viên, nên chuyển sang đồn trưởng:
Vương Tấn khó xử, không muốn đả kích hương thân nên nói:” Cái này nói không chừng có thể, đồn trưởng ở thành phố chuyên môn bắt trộm.”
“ Thế thì may quá.” Người trong thôn đơn giản, nghe thế nhẹ bớt phần nào:
Vương Tấn qua loa vài câu, ông ta chả tin, ăn cắp và ăn trộm là hai khai niệm khác nhau, khuyên mọi người về nhà, hứa hẹn vài câu rỗng tuếch, đồn công an nhất định làm tới cùng v...v...v... Nhìn hương thân tản đi, lòng nặng trĩu.
Chốn quê nghèo này mà xảy ra vụ trộm trâu, cảnh sát căn bản không bắt nổi trộm, đến ngay cả kinh phí điều tra còn chẳng gánh nổi, hơn nữa dù phá được án, bắt được trộm, chắc gì tìm được trâu. Đây là thời điểm giáp Tết, Vương Tấn đoán chừng con trâu cày đáng thương ở thôn qua sắp thành món ngon của người thành phố, với cái tên là thịt trâu rừng.
Đáng thương hơn nữa người dân, ông ta chửi thầm vài câu, chuẩn bị tới nhà Lý Đại Trại an ủi, móc trong túi còn hơn một trăm, nghĩ xem có nên đưa hắn trước không. Đang suy nghĩ thì Lý Ngốc chạy tới gọi "dượng ơi, dượng ơi", lúc này mới nhớ ra không phải chỉ có mình đang chiến đấu, mà cả đồn cùng chung sức đồng lòng, lên tiếng hỏi:” Đồn trưởng Dư đâu?”
Thôn có điện kéo tới mấy năm rồi, nhưng mà tư nhân kết hợp với nhà nước làm nên điện yếu lắm giá lại đắt, người dân tiếc tiền không dùng, lúc này đa phần đã giải tán về nhà, ánh đèn dầu leo lét hắt qua ô cửa sổ không nhìn rõ lối đi.
Lý Ngốc từ trong bóng tối chạy ra: “ Trong ủy ban thôn. đang tra hỏi tìm manh mối.”
“ Thế hỏi ra chưa?”
“ Cháu không biết.”
“ Mày chỉ biết ăn với ỉa thôi phải không?” Vương Tấn đang bực mình, chửi một câu, chắp tay đi:
Chứ còn gì nữa, người có sức lực trong thôn tìm khắp đồi núi cả ngày không có kết quả, kẻ ngồi ở nhà chỉ là loại chẳng ra sao.