Lý Ngốc bám theo chỉ đạo viên Vương Tấn một khoảng nằm ngoài tầm tay ông ta, mồm miệng vụng về giải thích, đúng là tìm manh mối, chính là tụ tập thôn dân lại, hỏi chuyện mấy ngày gần đây, có ai tới mua thổ sản không, hay có ai tới bán hàng Tết không? Vương Tấn nghe mà cười khẩy coi khinh, đồn trưởng trẻ này lạc lối rồi, ý đồ dùng nghiệp vụ cảnh sát giải quyết vấn đề, cách đó ở nơi này chỉ đâm đầu vào núi thôi.
Hai người một trước một sau vào ủy ban thôn, đây là ngôi nhà khang trang sạch sẽ nhất thôn rồi, lại còn có điện, cái bóng đèn 60 w chiếu sáng rực căn phòng hơn 20 m vuông xếp mấy cái ghế dài và bục nói chuyện, thôn dân đã đi hết, người ở quê đều nghỉ sớm, hôm nay thức tới giờ đã là muộn lắm rồi. Vương Tấn thấy đồn trưởng Dư và Lý Dật Phong, Trương Quan Bình ghé đầu bàn tán gì đó, nhìn kỹ thì đang chỉ một tấm bản đồ, ông ta dừng lại nghe xem thế nào.
“ ... Làm việc này trước tiên ít nhất phải biết nơi đó có trâu không, có bao nhiêu trâu, có khả năng ra tay không, cho nên phàm người vào thôn đều là nghi phạm, Đầu Tỏi, tìm được mấy nhóm?” Dư Tội vừa nhìn bản đồ vừa hỏi:
Lý Thuyên Dương để kiểu tóc như nhánh tỏi bị đồn trưởng Dư đặt biệt danh này, trả lời: “ Có hai người bán hàng Tết, có ba nhóm mua thổ sản, ba người đổi gạo, còn mấy người đổi hạch đào ... thế là mấy?”
“ Tám.”
“ Chín, thằng ngốc, hai người đổi gạo đi cùng nhau.”
Cảnh sát trong đồn lần đầu tiên chăm chỉ như vậy, mấy tờ giấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Cao Tiểu Binh và Trương Quan Bình tranh cãi, không thấy đồn trưởng ý kiến gì, hỏi:” Đồn trưởng, nhìn gì thế, ở đó có trâu à?”
Đó là bản đồ hành chính xã, trong ủy ban thôn chỉ có một tấm, bị Dư Tội khoanh mấy vòng tròn, nói:” Quan Âm Trang là thôn khép kín, nếu trộm đã chọn nơi này ra tay, vậy phải có điểm phù hợp, đó là gì?”
“ Hẻo lánh.” Trương Quan Bình đáp ngay:
“ Ngốc, nhiều trâu.” Lý Thuyên Dương không tán đồng:
“ Đều đúng, còn nữa, chính là cơ bản không có lực lượng trị an, từ đồn công an tới đây phải nửa tiếng.”
“ Cảnh sát xã thì có như không thôi đồn trưởng, lên núi bắt thỏ bắt gà rừng còn được, anh hỏi xem họ đã ai thấy trộm chưa?” Lý Dật Phong chế nhạo, thằng này tới nay vẫn tính mình là người trên huyện:
“ Cứ tính là có đi, quan trọng là thôn tuy ở trong hẻm núi, nhưng cách đường cấp 2 chỉ 3 km theo đường chim bay, các cậu xem, nếu đưa trâu tới đây, chỉ 25 phút thôi là đi vào địa phận Đại Nguyên.” Dư Tội vẽ vòng tròn nữa:
“ Nhưng mà phải leo qua hai ngọn núi, hai ngày qua không thấy người ngoài, vậy lấy đâu ra trộm trâu?”
“ Ở đây đừng nói là người, dù trâu nơi khác chạy trong thôn cũng biết là không phải thôn mình.” Hai người kia chỉ ra vấn đề:
“ Kỳ quặc nhất là ở đó, trong hai ngày xảy ra vụ án không có người lạ mặt tới thôn vì thời tiết xấu tuyết lớn gió to, ở cái nơi bé bằng bàn tay, làm sao đưa trâu đi không ai biết? Đại Trại nói vợ hắn chăn trâu trên lưng núi, ăn rạ mạch, trâu trong thôn đều tới đó, sao lại bắt hai con trâu nhà họ ... Hay là đi lạc mất ...” Dư Tội nhíu mày hoài nghi:
“ Vậy thì em thảm.” Lý Dật Phong ôm đầu la lên:” Không phải đền chết thôi à?”
“ Đừng suốt ngày chỉ biết xót tiền, trước tiên làm rõ chuyện đã.” Dư Tội đập bàn mắng:
“ Không xót sao được, ba con trâu thừa sức tới thành phố ăn chơi phè phỡn mấy lần, em còn chưa nghĩ được lấy tiền ở đâu ra đây.”
“ Câm mồm, còn nói tiền, có tin tôi phủi đít bỏ về nhà mặc xác cậu không?” Dư Tội trừng mắt lên, lần này hiệu quả ngay, Cẩu thiếu gia không dám ho he gì nữa, Dư Tội tiếp tục xem bản đồ, nếu nói là trộm thì cái bóng trộm cũng chẳng thấy đâu, thôn này ở lưng chừng núi, mùa đông ít cây cỏ, ruộng bậc thang ngay đối diện, dù là thỏ chạy qua cũng nhìn rõ cơ mà:
Mặc dù cãi nhau chí chóe chẳng làm ra được vấn đề, chí ít thì Vương Tấn lần đầu chứng kiến cảnh sát trong đồn quây quần thảo luận vụ án chứ không phải kiểm điểm hay tìm xem ai trộm gà trong thôn, cảm giác kỳ dị. Ông ta vừa lặng lẽ đi vào, hai người kia như bị kim đâm đít đứng bật dậy, ông ta ra hiệu không được cắt ngang mạch suy nghĩ của Dư Tội.
Phòng im phăng phắc, chỉ có đồn trưởng anh minh thần võ tay chống cằm suy nghĩ tới xuất thân, miệng lẩm bẩm: “ Nếu mình là trộm, mỗi thôn trộm một dăm ba con, mấy thôn cộng lại thành cả đàn, một con bán rẻ vài nghìn, mấy chục con, ù ôi, kiếm khắm ... ngon lành ... đang Tết, lo gì không bán được ...”
Chỉ đạo viên trố mắt, đây là cảnh sát hay trộm cắp, mấy tên kia cười khùng khục, đợi đồn trưởng bêu mặt, Dư Tội trừng mắt lên:” Chỉ đạo viên tới à, tôi không để ý, bận suy nghĩ.”
“ Suy nghĩ? Có phải là nghĩ cách trộm trâu phát tài không?” Vương Tấn mặt tối đen như đít nồi, vừa có chút ấn tượng không tệ đã tan biến sạch:
“ Tôi học chuyên ngành điều tra hình sự, một điều được dạy trong trường là, muốn bắt được tội phạm, phải hiểu được phương thức tư duy của chúng.” Dư Tội không thèm chấp loại cảnh sát nửa mùa này, chỉ bản đồ: “ Tôi đang nghĩ nếu tôi là trộm thì chỉ trộm ba con trâu ít quá, đã gây án thì phải đủ thu nhập mới đáng để mạo hiểm chứ, cơ hội tốt, ngại gì không làm lớn, đã gây án kín như vậy thì không làm ăn nhỏ ... Mọi người xem vị trí Quan Âm Trang đi, trong xã có vài nơi giống vậy như Giản Hà Thôn, Bạch Thạch Than, Hậu Câu, đều ở trên một đường thẳng, cách đường cấp 2 có vài km, chỉ cần giải quyết được vấn đề vận chuyển, dễ ra tay như thế, sao chỉ trộm ba con?”
“ Cậu nói thế là ý gì?” Vương Tấn và mấy người khác càng nghe càng hồ đồ:
“ Tôi nói đơn giản nhé, dùng lời của chúng tôi là, đây không phải một vụ án riêng rẽ.” Dư Tội hết sức nghiêm trúc:” Ví như tôi là trộm, hôm trước tôi thành công trộm được ở Quan Âm Trang ba con trâu, sau đó đợi mọi người cuống cuồng tới đây tìm kiếm, tôi sẽ tới Giàn Hà Thôn, trộm thêm vài còn nữa ... Đâu ai biết tôi gây án thế nào, sao không làm thêm vài vụ ... Vấn đề là trộm cách nào, dù xẻo thịt cũng phải cần vài người vác.”
Lại xuất thần rồi, vụ trộm trâu thần bí này khơi lên hứng thú cực lớn cho Dư Tội, y tự hỏi bản thân không có cái bản lĩnh đó.
Vương Tấn lắc đầu, không còn lời gì đánh giá về cộng sự của mình nữa, đây là quê, không biết một con trâu giá trị thế nào hay sao mà còn chê trộm lấy ít, thấy có điện thoại, ra ngoài nghe.
“ Lão Tấn, Lão Tấn ...” Trưởng thôn Lý Đại Khánh gọi ời ời, chỉ đạo viên còn đang nghe điện thoại ngạc nhiên không thôi thì trưởng thôn xông vào, thở không ra hơi:” Lão Tấn ... Hỏng, hỏng rồi ... Hậu Câu cũng bị mất trâu, tận bốn con, cũng giống chúng ta, nghĩ là đi lạc trên núi không để ý, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được ...”
“ Tôi biết rồi.” Vương Tấn đặt điện thoại xuống, trong đồn cũng vừa gọi tới báo mất trộm, không ngờ bị đồn trưởng nói đúng rồi, nhất thời lung túng, không bỏ thể diện xuống mà thỉnh giáo được:
“ Chỉ đạo viên, ông nên vui mừng, tội phạm càng ngang ngược, càng dễ lộ manh mối ... Tôi tự đi tới hiện trường, đi thôi ...” Dư Tội đứng dậy cuốn bản đồ lại, bước chân như gió rời phòng:
Vương Tấn ngần ngừ một lúc cũng theo, Lý Dật Phong hưng phấn chạy theo sau Dư Tội như chó con: “ Đồn trưởng, đồn trưởng ... Sao anh tính ra, không phải anh là đồng bọn với đám trộm trâu chứ?”
Lời này nghe như chế giễu, kỳ thực thể hiện sự ngưỡng mộ với tài tiên tri như bà đồng trong thôn của đồn trưởng, nếu không phải hắn theo đồn trưởng suốt thì đã nghi ngờ Dư Tội là thằng trộm trâu rồi.
Dư Tội nghe lời bợ địt liên miên bất tuyệt, lỗ mũi cũng nở ra:” Nếu nói tới trộm đồ, tôi từng gặp tổ tông của bọn trộm, xem xem tôi tóm chúng ra thế nào.”
Đoàn người nhốn nháo nhảy lên xe, chỉ đạo viên nhìn cái thái độ như ác bá thôn của đồn trưởng, cực kỳ chướng mắt, nhưng ông ta vẫn phải theo, ông ta không quan tâm đồn trưởng ra sao, nhưng ông ta quan tâm tới bảy tám con trâu bị mất ...