Đôi khi kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Chỉ đạo viên Vương Tấn chính là như thế, tối qua ông ta tới Hậu Câu thì trời đã khuya lắm rồi, Dư Tội lệnh không cho đi tìm trâu, ở lại hiện trường đợi trời sáng điều tra thực địa, nhưng mà trong đồn cả công cụ kiểm tra cũng chẳng có. Tối trừ kiếm chỗ ngủ thì chẳng làm gì cả, sáng sớm ông ta tới chính phòng ủy ban thôn, cả đám còn ngày khò khò ngon lành.
Gọi người thức dậy, trưởng thôn Hậu Câu lòng như lửa đốt cả đêm không ngủ hỏi kết quả, Dư Tội mắt lim dim nói cái gì mà đợi cao thủ điều tra trên thành phố xuống rồi đuổi đi.
Kiếm được bát cháo ngô với cánh bánh khoai tây ăn sáng, sau đó đợi, đợi, đợi tới mặt trời lên ba cây sào rồi mà không thấy gì hết. Vương Tấn như kiến bò chảo nóng, chợt nhận ra Dư Tội từ sáng tới giờ đi quanh thôn lại thiếu Lý Dật Phong, hỏi mới biết hắn lái xe đi từ đêm qua rồi, chẳng lẽ có viện binh tới thật sao?
Đúng là có viện binh, khi thấy Dư Tội hồ hởi dẫn người ra khỏi thôn, ông ta đi theo, thấy Lý Dật Phong lái xe chở mấy người về, song nhìn một cái Vương Tấn càng thất vọng.
Một con nha đầu chíp hôi, nếu không mặc cảnh phục thì không khác gì thôn nữ, chàng trai còn lại chạc tuổi Dư Tội, lũ trẻ ranh, trông cũng thật thà bình thường, da trắng mặt tái, hơi gầy, nhìn là biết quanh năm ngồi văn phòng không ra ngoài. Vương Tấn chán tới mức còn chẳng buồn nói lời khách khí đã quay về.
Hai người tới là Chu Văn Quyên và Đồng Thiều Phong, được Lý Dật Phong đi xuyên đêm đón tới, Dư Tội cao hứng đi tới giang tay ôm:” Chà chà, toàn tinh binh mãnh tướng, Văn Quyên, Bánh Nướng, không nghĩ có cả hai, đội trưởng Thiệu nể mặt tôi thế sao?”
“ Đừng tưởng thể diện mình to, xem xem là ai thì biết.” Đồng Thiều Quân co ro trong gió núi, nơi này đúng là lạnh, thổi đau cả tai:
“ Òa!” Trương Mãnh thình lình đạp cửa sau xông ra hô lớn:
Thế nhưng Dư Tội không thèm đẻ ý tới hắn, vì nhìn thấy Mã Thu Lâm, mừng rỡ khôn siết, đưa cả hai tay ra bắt: “ Bác Mã, sao kinh động tới cả bác thế này?”
“ Ha ha ha, hôm qua Vạn Qua nhận điện thoại thì tôi ở bên cạnh, nghe nói cậu phải phá án, tôi liền đi góp vui. Ha ha ha, cố vấn mà, tôi không tham gia phá án, song có thể cho ý kiến.”
Mã Thu Lâm cười vui vẻ, Dư Tội không tin là ông chỉ nổi hứng tình cờ, dù sao có vị chuyên gia này, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
Đoàn người được cảnh sát xã xúm quanh đưa tới ủy ban thôn, Đổng Thiều Quân lần đầu tham dự vụ án, có chút lo lắng kéo Dư Tội sang bên hỏi nhỏ: “ Dư Nhi, tôi chưa từng tham dự vụ án nào, sợ không giúp gì được cậu.”
“ Yên tâm, giúp được, không tìm được trâu nhưng mà tìm được phân trâu, đây là sờ trưởng của anh mà.”
“ Nhưng mà thứ tôi nghiên cứu là phân người, ài, nói cậu không hiểu, nhưng đây là hai lĩnh vực khác nhau đấy.”
“ Có khiêu chiến mới có tiến bộ, dù sao thứ đó tôi không dám đụng vào nên cầu viện tới anh.” Dư Tội khoác vai Đồng Thiều Quân, chỉ mời một vị, ai ngờ Chu Văn Quyên và Trương Mãnh cùng tới, tò mò hỏi cô gái ít nói: “ Văn Quyên, sao cũng tới góp vui thế?”
“ Tết này mình không phải trực, dù gì cũng không định về quê, tới xem giúp gì được cậu không?”
“ Mình còn chưa biết làm sao đây, chỉ thấy toàn sương mù.” Dư Tội nói tình hình thực, phương hướng điều tra chưa có, giờ chỉ tìm thấy mấy cục phân chưa rõ có phải do trâu mất trộm để lại không nên mời chuyên ra rảnh việc đại đội hai tới, mọi người tới đông thế này chẳng biết dùng vào việc gì:
“ Có khi mình giúp được ... Từ nhỏ mình đã đi chăn trâu, chủng loại trâu bản địa tỉnh không nhiều, đa phần là đem giao phối với bò vàng Sơn Đông, thức ăn mùa đông chủ yếu là rạ mạch và rơm khô, còn sản phẩm phụ nông nghiệp, không dễ tiêu hóa. Chúng ta có thể bắt tay từ mặt này, không chừng có manh mối.” Chu Văn Quyên nói liền một tràng, tuy nhỏ nhưng nghe rõ ràng:
Trương Mãnh đấm Dư Tội một phát:” Sững sờ chưa, Văn Quyên nể mặt cậu lắm đấy, người thường không mời được cô ấy đâu, giờ cô ấy còn có thể làm thay cả pháp y Trương.”
“ Oa, Văn Quyên, bạn thật lợi hại.” Dư Tội chớp mắt mấy lần, nhớ giờ này năm ngoái Chu Văn Quyền còn đi rửa bát cho người ta kiếm tiền ăn học, ở lớp tồn tại như cái bóng, có khi bạn học còn chẳng nhớ, một năm thôi mà thay đổi lớn quá:
Chu Văn Quyên cười ngượng ngùng, định nói gì, nhưng mà thấy đông người nên lại thôi.
“ Súc Sinh, còn anh thì sao? Không bận gì à? Tối hôm đó đang ăn dở phải chạy cơ mà.”
“ Có hai tên trốn khỏi nông trường cải tạo, tất cả các đội hình sự đều được động viên, nhưng mà tập hợp xong lên đường thì đặc cảnh đã bắt về rồi, phí công.” Trương Mãnh cũng có cái vẻ chưa nói hết:
Dư Tội nheo mắt:” Chưa trả lời, sao lại tới đây?”
“ Bị đình chỉ.” Trương Mãnh nhỏ giọng nói, thấy Dư Tội tỉnh bơ à một tiếng thì nghiến răng:” Sao cậu không bất ngờ?”
“ Có quái gì mà bất ngờ, chuyện sớm muộn mà thôi ... Chẳng qua lại đánh người chứ gì?”
Trương Mãnh không thèm đáp đi nhanh tới cùng chỗ Mã Thu Lâm, xem ra đoán đúng rồi. Dư Tội ghé tai hỏi Đổng Thiều Quân hỏi, y như rằng, thời gian trước có nhiệm vụ bắt giữ, nghi phạm hung hãn phản kháng kịch liệt, người khác đã đành, gặp phải Trương Mãnh, hắn không đánh cho ra bã thì uổng cái biệt danh Súc Sinh. Kết quả là đánh thành vấn đề rồi, vừa đưa người vào trại giam thì viện kiểm sát cũng tới, tịch thu giấy tờ vũ khí của Trương Mãnh, chính thức đình chỉ kiểm điểm, đang bực bội nghe nói Đổng Thiều Quân được phái xuống quê hỗ trợ Dư Tội, thế là Trương Mãnh đi theo giải khuây.
“ Quá kém cỏi, làm cảnh sát kiểu gì thế, đánh người mà cũng xảy ra chuyện.” Dư Tội rất không hài lòng, đánh người phải có kỹ xảo chứ, đánh sao cho gãy hết răng cũng không cắn trả được mình mới là đánh, chứ đánh nó để bản thân mình gặp vấn đề là ngu rồi:” Đánh ai?”
“ Nghi phạm bắt cóc đòi tiền chuộc không thành, nạn nhân là một học sinh sơ trung năm thứ nhất, bị đói vài ngày mới được giải cứu.” Đồng Thiều Quân còn tỉ mỉ giải thích thêm:
“ Loại đó thì đánh chết cũng được.” Dư Tội không coi ra gì, còn tưởng đánh phải loại có chống lưng to:
Đồng Thiều Quân cười méo xẹo, hắn xưa nay theo đuổi tư tưởng nghi phạm và công dân có quyền lợi tương đồng, nhưng bên cạnh toàn loại ghét ác như thù, làm hắn thật sự hết nói.
Dư Tội quan sát nét mặt hắn, khinh bỉ: “ Sao, lại định nói tôi không có sự thông cảm à?”
“ Không, tôi chỉ thấy tổ chức ném cậu tới cái xã Hương Đầu Nhai này rất là anh minh.” Đồng Thiều Quân thu lại vẻ mặt đau răng, đáp lại một câu rất gắt, hậu quả là ăn một cước của Dư Tội:
Có điều tiếp theo đó chấn kinh chính là Đồng Thiều Quân, vừa nghe nói có cảnh sát thành phố chuyên môn vì mất trâu mà tới, toàn thôn cả già lẫn trẻ tụ tập ở thôn ủy, hộ mất trâu vừa nói chuyện mất trâu là nước mắt ròng ròng, quỳ xuống, người lớn khóc, không ít trẻ con bế trong lòng cũng khóc oa oa theo, khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt ai nấy đều gửi gắm sự kỳ vọng tha thiết.
Nghèo tới thế này con gặp trộm, chuyện làm ai nghe cũng nhói trong lòng, bí thư chi bộ và chỉ đạo viên ra mặt khuyên người dân giải tán một phần, vào thôn ủy một phần, kiểm tra hiện trường theo đúng ý Dư Tội lúc này mới mở màn.