Trương Quan Bình và Lý Ngốc mang theo lương khô, bình nước, Lý Dật Phong giúp Đổng Thiều Quân vác va ly trang bị, đoàn người lên đường trước. Dư Tội và Mã Thu Lâm cáo từ chỉ đạo viên, để ông ta ở lại thôn, hai người bọn họ đi cuối.
Phong cảnh thôn quê sau khi tuyết ngừng rơi rất đẹp, từ cây tới núi đều đen xì xì, thi thoảng đan xen tuyết trắng chưa tan, tựa như bức tranh thủy mặc với đường nét châm phá đơn giản hoang sơ nhất, đẹp một cách hùng tráng. Vô tình ở sau đống đất không có gì đáng chú ý, sau tảng đá thâm xì, đột nhiên nhảy ra một con thỏ bị làm giật mình, làm đoàn người giật mình theo, lối đi không quá cheo leo, thôn dân đi lại nhiều thành con đường không tệ, song khá dốc. Đi không được bao xa, hơi thở phun ra như sương trắng, không khí trong lành dễ chịu, làm người sống quen trong thành phố thi thoảng lại ưỡn ngực hít sâu vài hơi.
“ Tiểu Dư, làm việc ở đây thế nào?” Mã Thu Lâm dừng bước làm vài động tác hít thở, hỏi:
“ Thì như thế ạ, sống qua ngày thôi.” Dư Tội và Mã Thu Lâm đứng cùng nhau, nhóm đầu đã tới đống phân trâu đầu tiên đang quan sát:
“ Sao tôi thấy không giống như thế, cậu rất hăng hái mà.” Mã Thu Lâm ý chỉ chuyện mất trâu, nhiệt tình tới gọi điện cầu viện rồi, đây là chàng trai ngoài lạnh trong ấm, lại không chịu thừa nhận:
“ Được đúng một lần lại để bác gặp được ... Hết cách, bác xem nông hộ mất trâu đáng thương thế nào, đám trộm cắp thật không có giới hạn nào nữa, cái xã này nghèo tới không đủ chăn ấm mà đắp lại còn tới trộm ... Ài, con người!” Dư Tội rất tức giận, dù sao thằng trộm khốn kiếp phá hỏng cuộc sống hạnh phúc an nhàn của y:
“ Ha ha ha, xem ra cậu có động cơ làm cảnh sát rồi đấy.”
“ Động cơ ấy ạ?” Dư Tội thấy mới mẻ, từ này thường dùng cho nghi phạm trong quá trình phá án:
“ Ừ, chính là động cơ, có người nói nhân tính bản ác, người nói nhân tính bản thiện, tôi sống già tới thế này mới nhận ra, nhân tính là nhân tính, không có thiện ác gì. Không cần biết cậu sống ở hoàn cảnh nào, cậu từng trải qua gì, quan trọng ở trong một vài khoảnh khắc cậu lựa chọn ra sao ... cậu làm rất tốt.”
“ Cám ơn bác.” Dư Tội cười ngượng, y cũng làm việc tùy hứng chứ đâu suy nghĩ gì, vậy mà được khen như thế:
“ Không phải khen cậu đâu, tôi đang định nói là cậu làm rất ngu xuẩn, cảm giác thế nào?” Mã Thu Lâm tủm tỉm cười:
Dư Tội nghẹn lời, không rõ làm sao lại bị nói một câu như thế.
“ Xem ra cậu không hiểu.” Mã Thu Lâm chỉ tay về phía trước đi tới, sức khỏe ông già xem chừng không kém, đi tới đây chỉ mặt đỏ thở dốc, không tỏ ra quá vất vả: “ Vụ này không phải đại án, nhưng lại đau đầu hơn bất kỳ đại án nào, thứ nhất, kinh phí đầu tư lực lượng điều tra lớn, thứ hai, không chỉ độ khó điều tra cao, mà bắt được nghi phạm rồi thì độ khó định tội cũng cao. Nếu là đột nhập ăn trộm thì đã dễ, đằng này đồng không mông quạnh trộm trâu, có nhiều khoảng trống lắm. Thứ ba là bắt được nghi phạm, đại bộ phật vật chứng bị tiêu hủy, tiền bị phung phí hết, khả năng truy hồi thấp, đáng lẽ cậu nên âm thầm phá án chứ không nên trống giong cờ mờ để thôn dân kỳ vọng cao như thế, cuối cùng mọi chuyện xong xuôi mới là vấn đề lớn.”
Dư Tội xoa cái đầu tóc lởm chởm:” Lúc đó thấy thôn dân đáng thương, cháu chỉ muốn làm họ yên lòng, đâu nghĩ gì.”
Ấu trĩ, nhưng lại làm Mã Thu Lâm rất vừa ý:” Lùi lại một bước, khả năng không bắt được thì sao, nhìn là biết trộm quen, thủ pháp lão huyện:”
“ Cháu thấy sẽ bắt được, chính vì không phải lần đầu gây án, thế nào cũng có thứ mà tra.” Dư Tội có lối suy nghĩ trái ngược:
Mã Thu Lâm gật gù, hứng thú lên nhiều:” Tôi nghe trưởng thôn và chỉ đạo viên giới thiệu thì họ tìm cả ngày không có vật chứng, cũng không có nhân chứng ... Giờ vụ án đã qua 24 tiếng, không biết thủ phạm đi tới đâu rồi, còn truy hồi được sao?”
“ Cháu không định truy hồi, cháu chỉ tìm thủ pháp gây án của hắn thôi.”
“ Rất tốt, vẫn còn tỉnh táo, song lại không có mấy tác dụng.”
“ Bác Mã, bác tới đây để đả kích cháu hay để kích thích cháu thế? Lập trường của bác không đúng tí nào.” Liên tục bị dội nước lạnh, Dư Tội nửa đùa nửa thật nói, cảm tưởng Lão Mã có thâm ý:
Rừng núi đìu hiu giữa đông mang một phong tình tĩnh lặng khác lạ, đứng trên triền núi nhìn xuống cảm thụ không gian bao la xung quanh, lòng như rộng mở thêm vài phần, từ góc độ này chỉ thấy nun non trùng điệp, cây cối thâm đen, ruộng bậc thang chạy hết tầm mắt, thôn làng nghèo đói nhìn từ xa cũng có chút tình thơ ý họa.
Có lẽ vì thế Mã Thu Lâm bị Dư Tội chỉ trích lại càng cười vui vẻ:” Tôi muốn giúp cậu lắm, khi Thiệu Vạn Qua nhận được điện thoại của cậu thì cậu ta tới phòng nghiên cứu tội phạm của đám lão già chúng tôi hỏi về mấy vụ án cũ, nghe nói chỗ cậu mất trâu làm tôi nhớ tới vụ án gây tranh cãi rất lớn, kéo dài, đó chính là vụ án trộm trâu từng được hội nghị công tác tỉnh chú ý.”
“ Không thể nào, cháu đã xuống vùng xa tít tắp này mã vẫn trúng thưởng à? Trên tỉnh mà có án liên quan tới mất trâu sao?” Dư Tội không tin nổi vào cái "vận may" của mình:
“ Hiện giờ chưa thể nói được là trúng thưởng hay không, có điều từ vụ án đầu tiên xảy ra ở huyện Thiên Quan bốn năm trước cho tới nay, vụ án mất trâu chừng 1600 vụ, ít vài con, nhiều mười mấy con, Từ Âm Sơn, Nhạn Bắc, Lữ Lương, từ bắt tới nam, nay đã lan tới Ngũ Nguyên ...các thành phố nhiều đều bỏ công sức điều tra, song hiệu quả rất thấp, tỉ lệ phá án chưa tới 30%, nhận tội chưa tới một nửa, tang vật truy hồi chưa tới 10% ... Đây là nguyên nhân tôi nghe thấy Dương Đầu Nhai phát sinh vụ án tương tự liền tới.” Mã Thu Lâm đầy hứng thú quan sát sắc mặt của Dư Tội khi nghe “tin dữ”:
Dư Tội mồm cứ há ra, ngạc nhiên tới uất ức rồi, sớm biết thế ở lại thành phố thêm một ngày rồi hẵng về. Con bà nó, có phải lão chỉ đạo viên đẩy mình xuống hố không thế? Bệnh đa nghi của Dư Tội nhà ta phát tác.
“ Á!”
Lý Dật Phong hét lớn, không biết có chuyện gì làm Dư Tội và Mã Thu Lâm vội chạy tới, thấy hắn bịt miệng chỉ Đổng Thiều Quân đang kiểm tra hiện trường, mà Đổng Thiều Quân bới đống phân ra, dí mặt nhìn.
“ Kêu cái quái gì thế hả?” Dư Tội bực minh đá một cái, đoán chừng bị chuyện Mã Thu Lâm kể làm tính khí không tốt:
“ Thật kinh tởm, em còn tưởng anh ta cho vào mồm nếm.”
Mọi người nghe hắn nói thế đều bật cười, Dư Tội đá liền vài phát, kiếm cớ phát tiết.
Đổng Thiều Quân thì tựa hồ không nghe thấy xung quanh nhốn ồn ào, vẫn chuyên tâm ghé sát mặt dùng kính lúp xem đống phân. Chu Văn Quyên đeo găng tay trắng kiểm tra vài chỗ đóng băng, tựa hồ cái chỗ rất bình thường khiến cô hoài nghi, màu sắc có vẻ không giống nơi khác.
“ Sợi lúa mạch còn cả lõi ngô khô, thời gian bài tiết chừng 20 tiếng ... Theo độ ẩm của nó thì khớp với thời gian xảy ra vụ án ... Văn Quyên, thức ăn chính của trâu là gì?”
“ Chẳng phải cậu vừa nói rồi đấy thôi, rạ và lõi ngô, còn cả cao lương khô, mùa đông chẳng có gì ăn ... Nơi này sản lượng lương thực không nhiều, không có khả năng dùng máy làm thức ăn gia súc.”
“ Nó vì sao lại chọn chỗ này để ỉa, theo số lượng phân, nó phải ở lại đây hơn 10 phút.”
“ Đúng rồi, nơi này có vết liếm ... Nước bọt sót lại không lấy được.”
“ Màu xanh ... cái gì thế, rêu à?”
“ Không thể nào, với nhiệt độ này thì làm sao có rêu?”
“ Đi tiếp đi ...”