Hai người đó đối thoại chẳng đầu đuôi gì, sau đó lấy vật chứng, chụp ảnh, khi đứng lên phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình như nhìn vị khách ngoài hành tinh.
Đồng Thiều Quân đoán được có rất nhiều người đang thắc mắc, cười như không giải thích:” Có gì mà kỳ đâu, chúng tôi chỉ có thể giúp mọi người tìm dấu vết trâu để lại, mà khả năng không phải trâu bị mất.”
Chu Văn Quyên mỉm cười ngay cả nói một từ cũng chẳng có, tiếp tục đi thêm vài trăm mét, ngồi xuống chỗ nghi là trâu bài tiết, lại bắt đầu loanh quanh ở đó.
Cứ như thế vừa đi vừa dừng, leo qua hai ngọn núi, trên cao tuyết chưa tan, nhiều chỗ ngập gần gối, đi lại rất khó khăn, song bù lại họ tìm nhiều vết tích nghi là trâu mất, vì khó có chuyện trâu nhà đi lạc tới tận đây, sau đó men theo con đường nhỏ từ Hậu Câu xuống núi, qua cái gò đất thấp, trước mắt là đường cấp hai chạy ngoằn ngoèo qua những khe núi.
“ Chắc là đi từ đây rồi.” Đổng Thiều Quân tìm thấy chỗ móng trâu in sâu vào trong băng tuyết, chỗ này khuất nắng gió, hướng đi tới chính là đường cấp hai:
“ Tránh ra, tránh ra ... Khoanh vùng chỗ này lại.” Mã Thu Lâm chỉ huy cảnh sát quê quây chỗ đất cao nửa người, đất giống như mới bị cào qua, phía dưới là đường cấp hai, rãnh thoát nước bên lề đường được lót đất mới, để lại vết bánh xe rõ ràng:
Ngay cả cảnh sát quê cũng nhìn ra rồi, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, đi xe ngược lại chạm vào mô đất cao ngang với thùng xe, sau đó đồng bọn dắt trâu qua mô đất lên xe, cứ thế mang đi.
“ Mẹ cha chúng nó.” Dư Tội đi qua đi lại quanh đống đất lẩm bẩm câu đó, mặt hầm hầm như muốn đánh người:
Lý Dật Phong thấy đồn trưởng lẩm bà lẩm bẩm, còn tưởng lại đang dự ngôn gì, tới nơi mới nghe rõ, cẩn thận hỏi:” Đồn trưởng, anh chửi ai thế?”
“ Trộm chứ còn ai ... Mẹ nó đúng là đểu, lùi xe lại cứ như trâu nhà mình, đi về phía bắc 20 phút là rời thành phố, đi về phía tây 100 km là ra khỏi tỉnh.” Dư Tội vung tay, đây là gây án theo nhóm, vụ án này ngày chàng khó rồi:
“ Mẹ cha chúng nó.” Lý Dật Phòng nịnh bợ:” Đúng là đều thật, sao không đi trộm của bọn kinh doanh địa ốc, quốc xĩ, lại đi trộm chỗ nghèo đói này .... Đồn trưởng, giờ phải làm sao, chúng trộm thế nào, trong thôn có nhìn thấy ai đâu? Liệu có bắt được không?”
“ Đừng sốt ruột, để tôi nghĩ, vụ án này rõ kỳ, cách núi đánh chết trâu thì nghe thấy rồi, nhưng không thể trộm trâu cách núi chứ?”
“ Hay là bị lừa đi nhỉ?” Lý Dật Phong thấy đồn trưởng gọi một cái, cả chuyên gia trên tỉnh cũng xuống thì phục tới không thể phục hơn, vắt óc nghĩ cách lấy lòng, trả lời ngay:” Ở quê hay có mấy cô bé bị người ta lừa đi, lừa được người chắc là lừa được trâu thôi.”
Câu này trừ thêm trò cười cho mọi người thì chẳng có tác dụng gì, bận rộn từ sáng tới hoàng hôn, vạch ra được tuyến đường nghi của trâu mất, ngoài ra không còn gì nữa.
Đôi khi chi tiết quyết định tất cả, nhưng chi tiết làm ra thế nào có chút hoang đường.
Lý Ngốc sắn ống quần từ chuồng trâu thối mù lấy phân trâu, đưa ra từng cục từng cục một, Trương Quan Bình soi đèn pin, dựa theo yêu cầu của người trên thành phố phân loại, ghi chú. Còn Lý Dật Phong à, sớm bịt mũi trốn thật xa rồi. Bọn họ về thôn chia ra điều tra, hỏi hộ mất trâu, đi thăm thôn dân, do chỉ đạo viên Vương Tấn và Mã Thu Lâm dẫn đội, hai ông già có vẻ hợp nhau. Còn về phần mấy người đồn trưởng thì bày thế trận trong đồn, đợi mang phân trâu về kiểm nghiệm.
Thiên hạ không có hai cái lá giống hệt nhau, đương nhiên cũng không thể có hai cục phân trâu giống nhau, muốn xác định phân trâu trên đường đúng là của trâu mất bài tiết ra thì cả Đổng Thiều Quân cũng bị đề tài này làm khó.
Kiểm nghiệm thì thôi, không đủ điều kiện, chỉ còn cách thông qua phân trâu, hắn thử vài phương thức liền, giữa mùa đông mà bận rộn tới trán lấm tấm mồ hôi, nhìn kính hiển vi suốt hai tiếng không hé răng nửa lời.
Hắn đã quen với cách làm việc ấy, có điều trong mắt người ngoài là biến thái, Lý Dật Phong và cảnh sát qua tránh xa chuyên gia nghịch cứt này, hết cách, nhìn người ta tỉ mỉ bóc từng cục phân, cho lên mũi hít hít, anh có buồn nôn không? Lại còn lấy cái gì đó cẩn thận cất vào ống nghiệm như cất vàng ... Vãi luôn, nghịch cứt tới trình độ này làm người ta chỉ biết há hốc mồm.
“ Liệu ích gì không xem cứt mà tìm được trâu về à?”
Lý Ngốc vừa làu bàu thì ăn luôn cái bợp vào gáy, chính là vị cảnh sát cao lớn lực lưỡng tên Trương Mãnh:” Không tôn trọng sức lao động của người khác.”
Thế là mấy cảnh sát khác chưa kịp phát biểu gì làm bộ mình là người biết tôn trọng sức lao động vậy, trừng mắt lên làm Lý Ngốc xấu hổ không dám nói nữa.
Lý Dật Phong quen biết Trương Mãnh trước đó, lấy lòng:” Mãnh ca, đừng chấp chúng, bọn nhà quê biết mẹ gì ...”
Ai ngờ gặp phải cục đá thối hơn phân, Trương Mãnh chỉ tay quát:” Xéo qua bên.”
Đám nhà quê bị đuổi ra ngoài, Trương Mãnh đóng cửa lại, ở ngoài thì thào bàn tán, không chỉ vị nghịch phân kia, cô nữ cảnh sát trông rất hay kia cũng đem mấy mẫu vật về thành phố ngay trong đêm, bọn họ chẳng thấy chút liên hệ nào giữa mấy việc này với vụ mất trâu.
Đám cảnh sát quê chẳng có việc gì làm bàn tán đi đâu chơi giết thời gian, vừa ra ngoài cửa đồn, Lý Dật Phong ngăn lại.
Nhìn thấy đồn trưởng, mọi người nín thở như nhìn thấy cái gì đó hiếm có lắm. Đồn trưởng Dư lúc này ngồi ở chân tường, dưới ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cái đèn vàng trên ngoài cổng đồn, thi thoảng có tiếng kêu "tinh" rất khẽ, ánh bạc lóe lên, nhìn kỹ thì ra đồn trưởng chơi đồng xu, cứ liên tục bắn lên rơi xuống lại bắn lên. Đồng xu như tinh linh bạc trong bóng đêm hết xoay tròn lại lăn trên tay đồn trưởng, biến mất ở chỗ không thể biến mất, không rõ biến đi đâu, rồi tinh một cái, biến thành sao lấp lánh giữa trời đêm, làm cả đám ngạc nhiên không thôi.
“ Ôi, siêu ngầu, đồn trưởng, dạy em với.” Lý Dật Phong thích những thứ mới lạ, không bỏ lỡ cơ hội sán tới ngay:
Dư Tội ném đồng xu cho hắn:” Thử xem.”
Thứ này không dễ học, có điều học được rồi giống như kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ngậm điếu thuốc trên môi, là thứ an ủi tinh thần lúc cô đơn và buồn chán, giờ nó gần như thành động tác tiềm thức của Dư Tội. Không ngờ Lý Dật Phong chơi ngón này cũng có khiếu lắm, chỉ một lúc theo hướng dẫn của Dư Tội đã có thể làm đồng xu lăn trong qua các ngón tay, còn có thể búng lên không bắt lấy.
“ Á, rơi rồi ... Thiếu tập trung một cái là hỏng ngay, đồn trưởng, anh học ở đâu?”
“ Thế còn cậu, cũng từng chơi à?” Dư Tội không thể trả lời được, hỏi lại:
“ Giống nghịch bút thôi anh, hồi đi học em chơi suốt, thành cao thủ rồi.”
“ Thế à, luyện giỏi như thế, chẳng trách cậu không thể trở thành người có văn hóa.”
Ái dà, xem cái gì phun ra từ cái mồm có văn hóa của đồn trưởng kìa, chơi còn giỏi hơn người ta chứng tỏ chẳng học hành ra cái mẹ gì, vậy mà cũng bày đặt giáo huấn. Chứ không à, xem kia, búng đồng xu lên rõ cao, dùng cổ tay đón lấy, khiến nó xoay tròn trên cổ tay. Chiêu này Lý Dật Phong dùng bút chì có thể làm được, nhưng đồng xu thì độ khó không biết tăng bao lần mà kể.
“ Trò này chỉ là quen tay thôi, chơi được rồi chẳng thấy có gì đặc biệt nữa. Sao các cậu lại ra ngoài hết thế?” Dư Tội đan hai tay vào nhau giơ lên cao làm động tác duỗi mình, xem ra đã ngồi lâu lắm rồi mà không để ý, chân hơi tê: