Mọi người ngồi xung quanh đồn trưởng mỗi người một câu, tất nhiên là nói về vụ án kỳ quặc này rồi, quan tâm nhất là bước tiếp theo làm thế nào, nhưng Dư Tội cũng gặp khó, nếu không chẳng ngồi đây nghịch đồng xu tới mấy tiếng.
“ Tôi còn chưa nghĩ ra được bọn chúng trộm trâu đi thế nào, cứ đợi thêm đã, điều tra trong thôn và kiểm nghiệm dấu vết xong sẽ có thêm cơ sở phán đoán.” Dư Tội lắc đầu:” Phá án không vội được.”
“ Trộm thế nào thì có gì quan trọng đâu.” Lý Dật Phong có chút rốt ruột:
“ Đúng, quan trọng là làm sao tóm về chứ?”
“ Tôi đoán không tìm được nữa đâu, sớm lột da lóc thịt xẻ xương đổi ra tiền rồi.”
Anh một câu, tôi một câu, không được lạc quan cho lắm, mãi mới có một cơ hội để đồn lấy uy tín, giương cao chính nghĩa, vậy mà gặp phải vụ án kỳ quặc làm lực bất tòng tâm.
Dư Tội đợi bọn họ cãi nhau chán che mới nói:” Muốn bắt được trộm phải hiểu thủ pháp của chúng, như thế mới có thể tìm ra sơ hở, bây giờ là lúc mài dao chưa gặp cây để chặt, đừng vội.”
“ Nếu không tìm được thì sao?” Lý Dật Phong nói tới đó là lại xót tiền, cầu xin:” Đồn trưởng, Hậu Câu cũng mất bốn con trâu, đừng bắt em đền nữa nhé, không em bỏ xứ mà đi mất.”
“ Ha ha ha, không thành vấn đề, làm sao có thể để cậu bỏ tiền vô lý thế.” Dư Tội cười ha hả, nhưng y không cho Lý Dật Phong thở phào được lâu:” Hay là cậu đi nói với Hổ nữ để cô ấy cứu tế? Cậu bảo nhà cô ấy là địa chủ huyện Ô Long mà.”
“ Hả, sao em dám.” Lý Dật Phong giãy nãy, hắn trốn Hổ nữ còn chẳng kịp, giờ lại đi cho đầu vào miệng hổ à?
Mọi người hùa nhau trêu chọc Cẩu thiếu gia, nói Hổ nữ tới đồn kia, dọa hắn có tật giật mình quay ngoắt lại, thế là gây ra tràng cười nghiêng ngả. Lý Dật Phong vừa vặn thấy chiếc xe Trường An nát đang lắc lư đi trên đường mấp mô trở về, trong xe có hai ông già, làm hắn ngậm miệng luôn.
Dư Tội đi lên đón, hai ông già lúc này đều mặt mày ủ dột, nói vào đồn nói chuyện, Dư Tội gọi toàn bộ mọi người vào trong đồn.
Vậy là cuộc họp phân tích vụ án đầu tiên diễn ra ở nơi hoàn cảnh sơ sài như thế, đông sương phòng này trước nay chỉ toàn làm chỗ tụ tập ăn uống, giờ mới phát huy công năng. Vì Đổng Thiều Quân còn đang kiểm nghiệm, cho nên mọi người phải đợi thêm nửa tiếng, trong thời gian đó mọi người đun nước, úp vài hộp mỳ gói, thái chút thịt khô treo tường thả vào. Lý Ngốc vì gần nhà nên về trộm hũ dưa chua, giữa đêm đông ăn xì xụp cũng có vận vị lắm.
Đám cảnh sát quê chẳng có tí nghiệp vụ cảnh sát nào, nhưng làm việc nhà lại rất thuần thục, từ chăn trâu, mổ lợn, nấu nướng, săn bắn, ai cũng biết.
Đợi rất lâu Đổng Thiều Quân cầm một tờ giấy đi vào, Trương Mãnh kéo ghế cho hắn ngồi, trong ánh mắt tha thiết của mọi người, Đổng Thiều Quân hắng giọng thông báo:” Về cơ bản xác định những cục phân chúng ta tìm thấy chính là trâu bị mất, phương hướng của chúng ta là chính xác.”
“ Độ chuẩn xác cao bao nhiêu?” Mã Thu Lâm thận trọng hỏi:
“ Trên 90% ... Đem so các mẫu phân, tôi so sánh ba mẫu , tỉ lệ lõi ngô trong phân gần như nhất trí với nhà Dương Thu Mạch, nhà hắn thời gian qua lấy lõi ngô nuôi trâu là chính, phân trâu nhà khác không có tỉ lệ lõi ngô tàn dư cao như thế ... Còn hai mẫu tương đồng với phân lấy từ chuồng nhà Vương Bình, rạ nhà ông ta ngâm nước, sợi tương đối ngắn, đại bộ phận đã được tiêu hóa ... Một mẫu khác tôi không tìm ra mẫu so sánh, có điều căn cứ vào mấy mẫu tương đồng, khẳng định trâu mất dẫn qua con đường đó.” Đổng Thiều Quân mặt mày hồng hào, lần đầu tiên học vấn phát huy tác dụng trên thực tế, hắn cũng rất phấn chấn:
Mã Thu Lâm gật đầu liên tục, cảnh sát xã nín thở ngồi nghe, có thể tìm ra từ trong phân trâu nhiều thứ như thế thật đáng nể, cả ông già Vương Tấn cũng phải thay đổi cái nhìn về chàng trai da dẻ hơi tái dó thiếu nắng lâu ngày này, xem ra người ta ngồi văn phòng là có tư cách mà ngồi.
“ Vậy giờ tôi nói phát hiện của tôi và chỉ đạo viên ở Hậu Câu thôn.” Ra hiệu cho mọi người chú ý, Mã Thu Lâm hắng giọng một cái: “ Chuyện xảy ra vào ngày hôm kia, trời quang, đại đa số nông hộ trong thôn đều thả trâu ra ngoài chăn, thói quen nơi này là đông xuân nuôi nhốt, hạ thu thả rông, vì hôm kia thời tiết tốt cho nên mới đánh trâu ra ngoài ăn chút cỏ sót lại, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế ...”
Ngày hôm đó thời tiết tốt, trâu được thả ra tới hơn 30 con, với thói quen ở vùng héo lánh này, rất ít người trông coi, vì đến trời tối trâu tự biết tìm về chuồng, bốn bề là núi cũng có cái hay, trâu sẽ không đi lung tung, vì thế chăn trâu rất nhàn.
Nhưng ngày hôm đó mặt trời đã lặn mà mấy con trâu không về, người trong thôn mới cuống lên tản ra khắp nơi tìm kiếm cả trên núi mà không thấy. Trọng điểm tra hỏi của hai người là người lạ mặt xuất hiện trong ngày, hỏi đi hỏi lại tình huống giống ở Quan Âm Trang, căn bản là mấy ngày liên không thấy người lạ xuất hiện quanh thôn.
“ Mọi người xem đây là địa thế trong thôn.” Vương Tấn trải một tờ giấy vẽ bằng tay, chỉ vì nét vẫn nhận được ra địa hình: “ Rời thôn chỉ có một con đường, thôn nằm kẹp giữa cái hõm núi, bốn bề núi bao phủ, cỏ cây thưa thớt, tôi và Lão Mã đi hỏi hơn ba mươi nhà, cả trăm người, có người phơi ngô, người gánh phân, người chặt củi, phân tán khắp nơi, vậy mà kỳ, không có người lạ nào xuất hiện, trâu lại biến mất.”
Ngựa già nhớ đường, trâu già nhớ chuồng, khả năng xác định phương hướng của súc vật đa phần tốt hơn người rất nhiều, không có khả năng đi lạc, vậy là bị trộm, chứng cứ xe xuất hiện chỉ ra điều đó, nhưng thế phải có người dắt trâu đi.
“ Nút thắt chính là chỗ này, chúng ta tập trung trí tuệ tập thể nào, trâu bị trộm ra sao, đây là điều tối quan trọng để bắt được trộm ... Giết thì chắc chắn là không rồi, vì thế nào cũng để lại dấu vết, tôi nghĩ là dắt đi, nhưng người trong thôn nói, trâu của họ không dễ bị dắt đi, người lạ tới gần còn khó nữa là ... Tôi thử rồi.” Mã Thu Lâm lắc đầu liên tục:” Tôi tới gần là nó chạy, dắt mũi trâu chỉ là cách nói thôi, người lạ muốn xuyên thừng qua mũi nó à, khả năng bị nó húc chết chứ đừng nói là trộm.”
“ Không phải đâu, nếu là người hiểu tính trâu có thể làm được đấy.” Vương Tấn nói xen vào:
“ Nếu vậy thì điểm này phản ánh ra đặc điểm đầu tiên, nghi phạm có kính nghiêm chăn nuôi, am hiểu tính tình chúng ... Còn người thành phố chúng ta xuống thì không cách nào làm được.” Trương Mãnh cũng tham gia kha khá vụ án rồi, tạo nên tư duy hình sự, đấm đùi một cái, coi như được chút phát hiện:
“ Đúng mà không đúng, vì thế nào cũng cần người dắt đi, mà không ai thấy cả.” Vương Tấn phản bác:
Lý Dật Phong vẫn không quên ý tưởng ban nãy của hắn, nhảy vào:” Nếu có cách nào đó không cần người mà vẫn dụ trâu tự đi được không, giống các cô gái trong thôn, bọn họ toàn tự gói ghém hành lý rồi bỏ nhà đi theo người ta, kiểu như rải thức ăn cho chúng đi theo vậy.”
“ Không thể, gió núi quá lớn, gió thổi một cái còn sạch hơn cả quét.” Vương Tấn vẫn phủ nhận:
Vậy là quanh đi quẩn lại vẫn về điểm xuất phát, càng thảo luận càng nhụt chí, đám cảnh sát xã lần đầu tham dự buổi họp bàn vụ án chính thức thế này, dù vắt óc ra rồi vẫn chẳng nói được gì hữu ích, sức tập trung không duy trì được lâu, bắt đầu uể oải lười biếng.