Đêm đã về khuya, đêm đông đến chó cũng chui vào ổ ấm nằm im thin thít rồi, bên ngoài kia trừ tiếng gió rít ra thì không còn âm thanh nào khác. Trong phòng càng yên tĩnh hơn, Trương Mãnh vỗ vỗ trán mấy lần rồi mà không nghĩ ra được kiến nghị hay, mấy chuyện động não đều nhờ vào đám anh em, nhìn sang Đổng Thiều Quân, Đổng Thiều Quân lắc đầu:” Năng lực của tôi vẻn vẻn chỉ kiểm nghiệm dấu vết, không phải điền tra ... Nhưng mà giờ là Tết, nhu cầu thịt thà trứng cá lớn, tôi nghĩ trâu mất biến thành thịt trâu cả rồi.”
Đây là tâm kết của Vương Tấn, rất khó xử, vụ án khó như thế, giờ có bỏ hết tinh lực vật lực vào tra, để rồi cuối cùng tìm đống thịt không truy hồi được đồng nào, thế có phải là thà không tra còn hơn à? Kinh phí duy trì cái đồn này còn giật gấu vá vai, lấy đâu kinh phí đi phá án, khác nào đã tuyết lại thêm sương.
“ Tiểu Mãnh, nói gì xem nào.” Mã Thu Lâm thấy Trương Mãnh nhìn ngang ngó dọc điểm danh:
“ Tôi thấy bắt mấy thằng trộm trâu chán lắm, nếu là giết người thì giao cho tôi.” Trương Mãnh hung hãn nói một câu làm mọi người khóc không được cười không xong, vị này chê án chưa đủ lớn.
“ Dật Phong, đừng thì thầm, có gì đưa lên bàn mà nói.” Vương Tấn vỗ bàn, làm Lý Giật Phong đang thì thầm với Lý Ngốc giật mình:
“ Chú Tần, cháu thấy chuyện này ... Chúng ta nên nghĩ cách khác.” Lý Dật Phong ngập ngừng: “ Vừa rồi cháu bàn với Thằng Ngốc, Đầu Tỏi, xem chừng khó tìm được trộm trâu, tìm được thì cũng chẳng còn trâu, chẳng bằng về tìm cha cháu làm hạng mục hỗ trợ khó khăn gì đó …”
Mỗi lần nói tới cha mình đều làm Lý Dật Phong rất có cảm giác thành tựu.
Vương Tấn hừ một tiếng, thằng này chỉ có bản lĩnh về nhà kiếm tiền thôi:” Vậy được bao nhiêu?”
“ Hạng mục nuôi trồng, chắc cũng phải được mười vạn.”
“ Có lấy được không?”
“ Chắc là được thôi, cho ai chẳng là cho, chẳng bằng cho xã chúng ta.”
“ Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, năm hộ mất trâu phải ăn nói thế nào.”
“ Cái này ... Hay để cháu nghĩ cách ứng trước một ít.”
Hai người họ đối thoại, chỉ người ở quê mới hiểu, quê nghèo có cách sống của quê nghèo, xin cứu tế là một trong cách đó. Đổng Thiều Quân và Trương Mãnh nhìn nhau thế nào mà đang từ vụ án lại biến thành quốc kế dân sinh rồi, Mã Thu Lâm cũng không hiểu chuyện ở quê, hỏi cảnh sát xã trông ngốc ngốc ở bên. Cảnh sát đó giải thích, xã Dương Đầu Nhai xưa nay sống bằng tiền bổ trợ nghèo khó, không ít thôn còn cùng đơn vị trong huyện kết thành bộ đôi bổ trợ, ít nhiều cũng thêm ít tiền. Mã Thu Lâm hiểu rồi, là nghĩ cách lấy trong đê bù đắp tổn thất ngoài đê thôi.
Nội dung chuyển hướng đành chịu vì vụ án bế tắc rồi, Đổng Thiều Quân có điện thoại, hắn nghe một lúc sau đó gọi Dư Tội tới, hai người thì thầm với nhau, Mã Thu Lâm chú ý lông mày của Dư Tội giãn ra, không chừng có tiến triển gì rồi.
“ Yên lặng, yên lặng ... Xin trợ cấp thì mọi người tự nghĩ cách, nhưng tôi thấy vụ trộm đã xảy ra, đồng thời lập án rồi thì cố gắng tránh kết án một cách qua loa, nếu không trộm còn đó, lại bị mất nữa thì sao nào?” Mã Thu Lâm khẽ vỗ vỗ cái giường đất nói:
Thế là tạm thời áp những tiếng nói khác xuống, mặt Vương Tấn không được tự nhiên, Lý Dật Phong tranh thủ lấy lòng chỉ đạo viên:” Bác Mã, bác hẳn là hiểu tình hình quê bọn cháu, bác nhìn xem, đi một chuyến mọi người mệt thành thế này, sắp tết rồi cũng phải ngó nghiêng tới nhà cửa, hay là ...”
Nói tới đó ngưng bặt, không phải cái gì khác, vì Dư Tội lạnh lùng nhìn hắn, đó là ánh mắt khi hắn bị ăn đòn lúc hai người gặp nhau, thế là im re, giờ mới nhớ ra từ đầu tới cuối ai cũng nói rồi, chỉ đồn trưởng là chưa lên tiếng.
“ Mọi người chuẩn bị đi, mai bắt đầu chính thức gia nhập vụ án ... Chỉ đạo viên Vương phiền chú chạy thêm chuyến nữa để người dân trong thôn yên tâm, sẽ mau chóng có kết quả.” Dư Tội đứng dậy nhìn mọi người, đi qua đi lại nắn cằm trầm tư: “ Khả năng tôi nghĩ ra được trâu bị trộm ra sao rồi, tôi nghĩ chúng sẽ còn quay lại, có thủ đoạn trộm trâu giữa ban ngày ban mặt thế này thì 7 con trâu chưa đủ làm chúng thỏa mãn.”
“ Thật sao?”
“ Bọn khốn đó còn định trộm nữa à?”
Mọi người thất kinh, làm sao không cho được, biết đâu nó mò đến nhà mình thì sao? Vương Tấn cứ ngây đơ nhìn vị đồn trưởng mới, ngày càng thấy cảm giác ban đầu của mình không còn đúng nữa.
Dư Tội như muốn để thời gian cho mọi người suy nghĩ, tự mình đi ra ngoài, Mã Thu Lâm hỏi: “ Tiểu Đổng, vừa rồi là điện thoại của ai mà đồn trưởng Dư như choàng tình thế?”
“ Chu Văn Quyên ạ, kết quả kiệm nghiệm đã có, xung quanh chỗ có phân có những vết liếm, còn sót lại sắc tố xanh, thành phần chưa được xác định, đã đưa tới trung tâm kiểm định, kết quả chậm một chút.”
“ Thế thì sao nhỉ?” Trương Quan Bình không hiểu tin tức này có gì khiến đổn trưởng hiểu ra cách trộm lấy trộm trâu, không phải bốc phét chứ:
“ Không biết, cậu ấy ở đội chống trộm cắp, tiếp xúc bọn trộm không ít.”
Lông mày Mã Thu Lâm dần dần giãn ra, tặc lưỡi lên tục:” Tôi cũng nghĩ ra rồi ... Chỉ đạo viên có thể thử một chút, có những việc không thể chỉ ngồi nghĩ mà phải làm mới biết, quan trọng là động tĩnh không thể quá lớn, hơn nữa phải thả trâu ra.”
Lại là những lời làm người ta ù hù cạc cạc, thế nhưng Mã Thu Lâm chẳng tiết lộ gì thê, vươn vai một cái, chuyện đầu tiên ông ta làm không ngờ là ... Đi ngủ.
Ở thôn quê vào mùa đông, gà gáy ba lần trời vẫn còn tối, khi chân trời chỉ lấp ló ít ánh ban mai lờ mờ thì Chu Văn Quyên đi chiếc xe cảnh sát của Dư Tội quay về, cổng chính mở, cô rón nhẹ chân đi vào đồn công an, không ngờ đèn vẫn còn sáng.
Dư Tội, không, đồn trưởng Dư vẫn đang làm việc quên mình, trên bàn trải tấm bản đồ xã, giống tẩu hỏa nhập ma, người bò nhoài ra bàn đồ nhìn chằm chằm, chẳng phát hiện ra có người tới.
Chuyên tâm làm việc, luôn khiến một người được người khác tôn trọng, đồng thời có thêm sức hút. Chu Văn Quyên không quấy rầy, đứng trong sân si dại nhìn khuôn mặt dần dần trút bỏ sự non nớt, thêm vào sự chững trạc của một nam nhân, khi không nói cười mày nhíu lại, trông rất cương nghị đáng tin, khóe môi cô dần dần hiện lên nụ cười ôn nhu.
“ A, Văn Quyên, về từ khi nào thế?” Mã Thu Lâm khoác chiếc áo phao dài mùa đông của cảnh sát từ phòng đi ra, ngạc nhiên nhìn Chu Văn Quyên đứng trong sân từ bao giờ, đầu sợi tóc còn kết chút sương trắng:
“ Dạ ... Cháu, cháu vừa mới tới.” Chu Văn Quyên giật mình:
“ Vào phòng cho ấm, trong núi trời lạnh.” Mã Thu Lâm liếc mắt một cái về phía căn phòng sáng đèn cười nhẹ, không làm khó cô gái nhỏ, gõ gõ cửa phòng Dư Tội:
“ Văn Quyên tới rồi à, không cần gấp thế đâu.” Dư Tội đưa tay phủi sương trắng trên tóc mai Chu Văn Quyên, rót cho cô cốc nước nóng, khẽ trách: “ Đường núi đi đêm không an toàn.”
Chu Văn Quyên thoáng cái má ửng đỏ, đầu hơi cúi xuống che dấu:” Có phát hiện gì không?”
Tâm tư Dư Tội lúc này hoàn toàn đặt vào vụ án, vừa rồi là động tác vô tâm: “ Mình đem so sánh với vụ án mà bác Mã cung cấp, cách thức gây án trùng khớp ... Mười một vụ án xảy ra ở Sóc Châu đều là nơi hoang vắng, giao thông bất tiện, ngay chí báo cảnh sát còn đi mất nửa ngày. Xã Ngô Bảo Lữ Lương có mấy vụ toàn xảy ra ở biên giới tỉnh ... Thẩm Nguyên thì không phải nói nữa, năm nào cũng mất, đó là nơi điển hỉnh núi cao khe sâu ... Thiên Trấn, Dương Cao, Ứng Huyện ... Đều là vùng núi lực lượng cảnh sát mỏng manh ...”