Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 356 - Q4 - Chương 026: Chấp Niệm Của Giai Nhân. (2)

Q4 - Chương 026: Chấp niệm của giai nhân. (2) Q4 - Chương 026: Chấp niệm của giai nhân. (2)

“ Tìm thấy bao nhiêu điểm tương tự?” Ý Mã Thu Lâm hỏi tới khả năng gộp án, không ngờ chú nhóc này "trúng thưởng" mất rồi:

“ Toàn bộ đều tương tự, cũng có thể nói toàn bộ đều khác, vì những vụ án mà bác nói, đa phần không kiểm tra hiện trưởng, vẻn vẹn chỉ có khẩu cung của nạn nhân, vụ án đầu tiên đã là hơn bốn năm trước ở huyện Thiên Quan. Cháu đang lấy làm lạ, nhiều năm như thế lại gây án có tổ chức như vậy mà không bị lôi ra à?” Dư Tội ngạc nhiên lắm, không thể không có thái độ hoài nghi với năng lực công tác của cảnh sát:

“ Vậy thì đúng rồi, địa phương vẻn vẹn chỉ đào xới qua loa bề ngoài, làm cho có lệ, đối phương lại có tổ chức có dự mưu, làm sao mà lôi ra.” Mã Thu Lâm tới tuổi này rồi, nhiều chuyện nhìn thoáng lắm, cười:” Cậu nhìn tố chất cấp dưới của mình mà còn chưa hiểu à?”

Hỏi một câu làm Dư Tội cũng phải cười ngượng ngập, bằng vào cái đám cấp dưới của y, không trộm trâu của người dân là không tệ rồi.

Chu Văn Quyên hai tay ôm cốc nước ấm, tò mò:” Dù sao lập án lâu như vậy, lại còn mất rất nhiều trâu, phải khiến bên trên chú ý chứ ạ?”

“ Ừ, có, hai năm trước hội nghị công tác cảnh vụ toàn tỉnh có nhắc tới loạt vụ án trộm trâu này, nhưng khó là cháu chẳng thể điều động lực lượng đi phá án vì giống chúng ta bây giờ, không có manh mối, không có nhân chứng, không có dấu vết ... Gia súc lại không như vật phẩm còn tìm ra được, Đại Nguyên có hơn 60 cái lò mổ, mấy chục cái kho lạnh, án dưới báo lên xã, xã không giải quyết được báo lên thành phố, có khi đã thành thức ăn trên bàn lãnh đạo rồi thì còn tra sao?” Hứa Bình Thu giọng điệu tự trào:” Trừ khi bắt tận tay, nếu không làm gì được chúng?”

Rất đơn giản và trực quan, đối phương chắc chẳng trộm về nuôi, nên chỉ cần trộm một cái là nhanh chóng biến thành thịt rồi thành món ngon trên bàn, bắt được trộm cũng chẳng còn chứng cứ.

Hai người nói chuyện, Dư Tội khép mắt lại, đồng xu trong tay như có mắt dù nhảy lên nhảy xuống cũng không rời khỏi lòng bàn tay y, giờ đã thành loại động tác bản năng khi y suy nghĩ rồi.

Mã Thu Lâm không làm phiền y suy nghĩ, quay đầu nhìn trời, nói với Chu Văn Quyên là ra ngoài tản bộ.

Chu Văn Quyên ngồi im tại chỗ, dùng ánh mắt gần như là sùng bái nhìn Dư Tội, trong lúc vô ý mặc lên bộ cảnh phục này, thực hiện được ước nguyện, chuyện lớn như thế mà cho tới giờ cô còn chưa có cơ hội nói với người đó một tiếng cám ơn.

Tinh, đồng xu mất khống chế rơi xuống đất, Dư Tội mở mắt, như có linh cảm gì, nhặt đồng xu lên, lục lọi hồ sơ, đói chiếu bản đồ, rồi lấy bút viết nhanh. Chu Văn Quyên ghé tới xem, thì ra là hàng số ghi ngày tháng, sau đó Dư Tội lại vào mạng tra thời tiết ngày xảy ra vụ án, ngước đầu lên nhíu mày lầm bẩm gì đó, nhìn thấy Chu Văn Quyên giật mình:” Sao bạn lại ở đây?”

“ Mình tới một tiếng trước rồi kia mà.” Chu Văn Quyên còn ngạc nhiên hơn:

Dư Tội tỉnh ngộ, vỗ trán:” Ái dà, mình bận tới hồ đồ rồi, ngồi đi, mình rót cho cốc nước nóng.”

“ Cậu lẫn rồi, cậu vừa rót cho mình, chưa uống hết đây này.” Chu Văn Quyên giơ câu sứ trắng lên, nhoẻn miệng cười:

Dư Tội xấu hổ lắm, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Chu Văn Quyên, hưng phấn xoa tay:” Đừng nói cho mình kết quả, để mình đoán nhé.”

“ Được, mình phải huy động tới thiết bị pháp y trong đội, còn hỏi hai chuyên gia mới có kết quả đấy.” Hai người cách nhau quá gần, đầu gối Dư Tội còn chạm vào chân cô, Chu Văn Quyên không nhắc:

“ Chắc chắn là cỏ, không thể sai được, gió núi tuy lớn, nhưng nếu dùng đá đè hoặc là buộc vào thì vấn đề không lớn, đúng không?”

“ Đúng.” Chu Văn Quyên gật đầu ngay:

Dùng cái thứ đó dụ dỗ bọn trâu cả mùa đông không thấy cỏ xanh, còn hữu hiệu hơn lấy mỹ nữ dụ lưu manh, đây khả năng thành điểm đột phá quan trọng nhất cả vụ án. Dư Tội và Mã Thu Lâm gần như đều cũng nghĩ tới điểm này, chỉ có thể mới "trộm" được trâu mà thần không biết quỷ không hay.

“ Nếu không có người chứng kiến, vậy khẳng định đã cải tiến thủ đoạn, dù sao ở quê thì khắp nơi có chó, nếu để gây ra động tĩnh thì nửa đêm đừng hòng chạy, nhưng không ảnh hưởng tới chúng giở trò ngoài thôn ...” Dư Tội gõ trán suy nghĩ: “ Vài chỗ có vết liếm, vậy hẳn là còn thứ khác, cỏ không thể quá nhiều, nếu không khó vận chuyển, mà trâu thì lại ăn nhiều ... Một là trâu thích liếm, hai là không thể để gió thổi đi, ba là lượng dùng ít, dùng xong dấu vết biến mất một cách tự nhiên, bốn là mùi vị đậm mới dụ được trâu ... Năm, hẳn phải là dạng bột, chất lỏng không thích hợp, không đúng, dạng mỡ tốt nhất, bôi lên đá khiến chúng thuận theo đó mà liếm, tìm được cỏ, thế là cứ vậy đi theo tuyến đường chúng vạch sẵn ... Không thể sai được.”

Dư Tội vỗ đùi càng nói càng hưng phấn: “ Những chỗ chúng dừng lại lâu, rõ ràng là tìm thấy cái ăn, vừa ăn vừa ỉa, ha ha ha, thế nào có chấn kinh với phân tích của mình không?”

Đáng tiếc, Chu Văn Quyền chưa từng có thói quen biểu lộ cảm xúc thái quá, dù trong lòng thế nào, bên ngoài vẫn cười bẽn lẽn:” Kỳ thực mình càng chấn kinh là vì sao cậu lại trở thành như thế?”

Dư Tội chưng hửng, nói nửa ngày trời không được hưởng ứng tự nhiên chuyển sang đề tài không liên quan:” Như thế nào?”

“ Rất hết lòng với nghề ấy.” Chu Văn Quyên cười khúc khích, rõ ràng đây là một câu trêu chọc:

Dư Tội “à” một tiếng, nghĩ tới ngày tháng sống cẩu thả ở trường học, có hơi đỏ mặt: “ Bạn không thấy, cái hộ mất hai con trâu thiếu chút nữa xảy ra án mạng, nghèo tới thế mà chúng còn trộm, không còn nhân tính nữa ... Bà con đang mong ngóng, đừng nói là cảnh sát, dù không phải là cảnh sát cũng không thể trơ mắt nhìn, phải không? ... Lần này mình không cho bọn chúng thoát, tìm được chúng thế nào cũng đánh một trận, dù bị đình chỉ như Trương Mãnh cũng được.”

“ Cậu cũng đừng cao hứng quá sớm, đúng như cậu nói đấy, trâu liếm xong dấu vết tự nhiên biến mất, bọn mình chỉ có thể xác định là dạng mỡ, nhưng tàn dư trong nước bọt là quá ít, không đủ phân tích hàm lượng trong đó.” Chu Văn Quyên kìm hãm sự hưng phấn của Dư Tội lại, tới nay tất cả chưa chắc chắn:

“ Hàm lượng không quan trọng, thủ pháp mới là quan trọng.” Nói xong Dư Tội toét miệng cười đứng dậy chạy mất:

Chu Văn Quyên không phát biểu ý kiến về kết luận đánh giá thấp chuyên môn đó, tiếp theo cô được chứng kiến quan uy của đồn trưởng Dư.

Dư Tội đá cánh cửa đông sương phòng, gân cổ rống lên:” Cẩu thiếu gia, Thằng Ngốc, Đầu Tỏi ... Mau dậy làm việc đi, không dậy thì đừng có trách lão tử đổ nước lạnh vào người đấy.”

Trong phòng tức thì sáng đèn, tiếng gọi nhau í ới, liên tục nói dậy rồi, dậy rồi đừng dội, Dư Tội quay đầu hất hàm uy phong với Chu Văn Quyên, làm cô che miệng cười.

Dậy thì dậy rồi, nhưng mà thực sự không trông đợi gì được vào tố chất nghiệp vụ của cảnh sát quê, khi Dư Tội tiễn chân Chu Văn Quyên và Mã Thu Lâm lên huyện nhờ hỗ trợ thì đám sứt môi lồi rốn kia chưa chuẩn bị xong. Lý Ngốc đang mím môi mím lợi dậm bàn đạp, mùa đông quá lạnh, cái xe máy nát của hắn không đạp dăm ba chục cái cho ấm lên thì đừng hỏng nổ máy được, Trương Quan Bình đảm nhận vai trò đầu bếp lâm thời, nhưng mà chỉ nấu mỳ ăn liền chứ có gì đâu, ăn nhiều tới mức dù ở quê cũng phát ngấy. Lý Thuyên Dương không ăn nổi, muốn về nhà, có điều đồn trưởng ở đó nên không dám về. Cẩu thiếu gia dụi mắt đi ra, nói là mơ thấy trâu tự về, mạnh dạn suy đoán, trâu đực ve vẽn trâu cái, đi chơi trò 69 rồi.

Bốp một cái tát, Lý Dật Phong tỉnh luôn, thấy đồn trưởng lườm mình, kêu oan: “ Trời ơi, chúng ta sống còn không bằng súc sinh.”

“ Ai gọi tôi đây?” Từ bờ tường có một cái đầu nhô lên, là Trương Mãnh, ngạc nhiên hỏi:

Lý Dật Phong ngớ người, sau đó nhớ ra biệt danh của Trương Mãnh cười khành khạch, Dư Tội cũng không nhịn được cười theo làm Trương Mãnh đang tập thể dục buổi sáng chửi một câu, sau đó không thèm để ý tới bọn họ nữa.

Bình Luận (0)
Comment