Chuẩn bị qua loa rồi vội vã lên đường, bốn cái xe máy, sáu người, ở nơi này đây là phương tiện cơ động nhất, Dư Tội phát cho mỗi xe một cái ống nhòm, dặn dò: “ Tìm thấy được mục tiêu là lập tức báo cáo đấy, ngàn vạn lần không được kinh động.”
Mục tiêu là gì, chính là cỏ xanh, tìm kiếm dọc theo con đường cấp hai.
“ Mùa đông thì lấy đâu ra cỏ xanh?” Lý Thuyên Dương gãi đầu gãi tai:
“ Đầu sư còn mọc được tóc làm sao mùa đông lại không thể có cỏ.” Dư Tội không cho ý kiến:
“ Đồn trưởng, nhưng mà chạy mấy chục km đấy, tiền xăng ai trả, không thể vì việc công mà móc túi ra chứ?” Trương Quan Bình rụt rè đề xuất:
Phì! Dư Tội nhổ một bãi nước bọt:” Bao năm ăn lương nhà nước không làm việc gì thì tính thế nào đây hả?”
“ Thế có trợ cấp tiền ăn uống không ạ?” Lý Ngốc kỳ vọng hỏi:
“ Có, đi ăn mang hóa đơn về đây rồi thanh toán.” Dư Tội phất tay đuổi như đuổi ruồi:
Oa, trên núi lấy đâu ra hàng quán, mà có cũng làm quái gì có hóa đơn, hôm nay mới được lĩnh giáo sự keo kiệt bẩn tính của đồn trưởng, không cho đồng nào mà cứ thúc người ta làm việc như trâu chó, trong lòng không vui.
Không ngờ Dư Tội châm điếu thuốc thốt một câu cùng làn khói mỏng:” Chỉ cần tới nơi, chụp ảnh về cho tôi, tháng này tôi báo lên huyện tăng tiền thưởng ... Có điều ai mà lười biếng không làm việc, cẩn thận tôi đá khỏi đồn.”
Cuối cùng cũng có chút an ủi, đám cảnh sát dậm chân nổ máy, rồ rồ rồ, tiếng động cơ xe máy nghe rất vui tai, cả Lý Dật Phong cũng thấy ở trong đồn buồn chán, nhảy lên sau xe Lý Ngốc. Dù sao Cẩu thiếu gia làm cảnh sát mấy năm chưa từng phá án, huống hồ liên quan tới ví tiền của mình, không thể xem nhẹ.
Đoàn xe máy lên đường, thanh thế không nhỏ, Dư Tội thở dài, cũng không biết có thể trông cậy vào bọn họ không nữa, nếu bọn họ nửa đường trốn vào đâu đó kiếm củ trên núi rồi nướng ăn với nhau đợi hết giờ rồi về thì y cũng không ngạc nhiên, nhưng đó là toàn bộ lực lượng y có trong tay bây giờ. Giả sử có đội ngũ như đội chống trộm cắp thôi thì Dư Tội tám phần tự tin phá được vụ án này, giờ chỉ cầu xin cả vận may ... Phải rồi, y cũng chuẩn bị đi, có điều phát hiện ra mình mắc sai lầm lớn, hết xe rồi.
Ở cái nơi này dù có tiền cũng chưa chắc thuê được xe, nhìn thấy Đổng Thiều Quân xách va ly ra chỉ biết gãi đầu gãi tai, Đổng Thiều Quân lấy làm lạ:” Sao vậy, không phải nói chúng ta tới một dài đường cấp hai à, chưa chuẩn bị gì cả thế?”
“ Không còn xe.” Dư Tội làu bàu:
“ Hả, không xe thì đi thế nào, ê ê giao hẹn không đi bộ đâu nhé, tôi không so được với đám thực địa các cậu.” Đồng Thiều Quân chặn trước, hôm qua đi bộ leo núi làm chân hắn tới giờ vẫn còn nhức:
“ Đợi chút, anh đợi ở đây, để tôi nghĩ cách xem.” Dư Tội mắt nhìn về phía chính phủ xã, ở đó có xe, cơ mà rắc rối cũng ở đó, nha đầu kia Tết không về đi, cắm chốt trực trong xã rồi:
Đổng Thiều Quân thính tai nghe thấy tiếng động cơ khá lớn, bất ngờ:” Oa ở nơi này mà cũng có Land Rover à?”
Land Rover? Dư Tội giật nảy mình, hỏng rồi, Hổ nữ tới báo thù rồi, đang định chạy thì nghe thấy tiếng Lý Dật Phong la lên như heo chọc tiết: “ Đồn trưởng, đồn trưởng ... Cứu em với!”
Chỉ thấy Lý Dật Phong chưa đi được bao lâu đang ba chân bốn cẳng chạy về, chiếc Land Rover đỗ lại ở bên đường, cửa xe mở ra, con chó chăn cừu màu trắng lao xuống như bóng ma sủa gâu gâu truy đuổi sau lưng hắn. Ngồi ở vị trí ghế lái tất nhiên là trưởng thôn Lệ Giai Viện đang cười lăn cười bò.
“ Chuyện gì thế?” Đổng Thiều Quân nhìn con chó lớn cũng hoảng, nhảy ra sau lưng Dư Tội:
“ Mẹ nó, cô nàng này làm sao điên vậy?” Dư Tội nhìn quanh, chỉ thấy cái cuốc cầm lấy chạy tới:
“ Đồn trưởng, cứu em ...” Lý Dật Phong vừa chạy vừa gào, sắp khóc tới nơi rồi:
“ Chó ngoan, lùi lại, lùi lại ...” Dư Tội cầm cái cuốc, không định đánh con chó, nhìn thẳng vào mắt nó nhe răng gầm gừ dọa lại, tay hơ cái cuốc, con chó đoán chừng ý thức được nguy hiểm cho n ên dừng lại có phần cảnh giác, đứng cách một quãng hướng về phía Dư Tội sủa.
Vừa mới thở phào được một hơi, không ngờ Lệ Giai Viện ở phía sau quát lanh lảnh:” Đại Bạch, cắn đi.”
Con chó rất nghe lời, hành động cũng rất nhanh, vừa nghe chủ ra lệnh, hai chân sau đạp đất vọt tới cao cả mét. Dư Tội nhanh chẳng kém giơ cuốc lên định đập, nếu là hổ thì Dư Tội cũng tương một nhát đấy, nhưng lại là chó, nên cuối cùng y không thể ra tay với nó được, ném cuốc chạy cùng hướng với Lý Dật Phong.
“ Cắn đi, cắn đi!” Lệ Giai Viện thắng thế chạy theo liên tục la hét:
Con chó có chủ phía sau thì càng hung tợn, Dư Tội phát hoảng, nhìn mõm dài của nó, không biết là chó hay là sói, nhưng mà nó ngoạm phát là toi chứ chẳng đùa. Dư Tội bị đuổi một lúc thì cơn giận bốc lên, cởi phăng áo quấn vào tay chuẩn bị chiến đấu, dè đâu con chó như có linh tính, vòng qua y cứ nhè Lý Dật Phong mà đuổi.
Lý Dật Phong đã mệt lắm rồi, nhưng không dám dừng, nhặn đá ném, con chó né được, chạy vòng quay đồn nửa vòng, nhìn thấy Trương Mãnh đang luyện tập bên cây dương, mừng như vớ được vàng, gào lên:” Mãnh ca, cứu em với.”
Trương Mãnh không nói không rằng cũng giống Dư Tội, cởi phăng áo quấn vào tay phải chạy lấy đà vài bước, người lao vọt đi như mũi tên bắn, vượt qua Lý Dật Phong. Con chó thấy có người ở đâu xuất hiện cản được, sủa vài tiếng dọa dẫm, nào ngờ gặp phải loại không biết yêu thương động vật. Trương Mãnh co chân đá một phát, con chó tru đau đớn bay đi mấy mét, thú tính càng bị kích thích, nó bò dậy há rộng mồm nhào tới cắn, nhưng mà đối phó với chó cũng là một trong số môn học của hình cảnh. Trương Mãnh lại không phải loại ăn chay, cũng không có tình cảm đặc thù với chó như Dư Tội, giơ tay phải quấn áo dày nhử cho nó cắn, tay trái nhanh như chớp tóm cái vòng cổ, đè con chó xuống siết chặt.
“ Thả ra, mau thả Đại Bạch ra.” Lệ Giai Viện chạy tới hoảng hốt kêu:
Lý Dật Phong thấy tình thế không ổn, bôi mỡ vào chân đi đường vòng chuồn luôn, chuyện hôm nay khó mà xử lý êm đẹp được. Trương Mãnh vận sức ném con chó đi, con chó oẳng một tiếng, lần này đã sợ vỡ mật co cẳng chạy về bên chủ.
Lệ Giai Viện xoa đầu chó thương lắm, bặm môi nhìn Trương Mãnh sừng sững đứng đó như thiết tháp:” Sao anh đánh chó nhà tôi ... Anh, anh là ai?”
“ Cảnh sát, cô còn chất vấn tôi à, cô thả chó cắn người là không đúng, nhỡ làm người ta bị thương thì sao?” Trương Mãnh anh dũng thần võ đang định tính sổ cả chủ, thế nhưng giọng đột nhiên mềm xuống, một em gái bạch phú mỹ ngay cả thành phố còn hiếm thấy lại xuất hiện ở vùng quê nghèo đói này. Mỹ nữ đau lòng vuốt ve chó trắng mặc áo choàng xanh lam, phủ xuống qua mông, mái tóc dài buộc đơn giản hất bên vai, giày cao tới gối tôn lên thân hình thon dài, dưới ánh ban mai chưa đủ sáng, giống như bức tranh nào đó ẩn trong lòng, làm Mãnh ca nhìn vài cái, ngay cả mấy câu tục tĩu quen miệng cũng không nói ra được.
“ Vậy tên Cẩu thiếu gia và đồn trưởng của các anh thì sao hả?” Lệ Giai Viện ủy khuất vô cùng:
“ Bọn họ làm gì? Nói cho tôi biết, để tôi cho một trận.” Trương Mãnh chưa biết gì đã kiên định đứng về phía mỹ nữ rồi, làm mỹ nữ giận thành như thế, hắn nghiêm trọng hoài nghi hai tên kia làm chuyện trời không dung đất không tha.