Lệ Giai Viện mặt mũi nào nói ra chuyện xấu ngày hôm đó, mắt lén lút đánh giá chàng trai một thân đồ thể thao đen trước mắt, gương mặt hơi dài một chút, từng đường nét rất rõ ràng, thân hình khôi vĩ cơ bắp rắn chắc như tượng đá Đại Lý. Tuy vừa rồi còn đánh Đại Bạch của cô, nhưng đó là cuộc chiến công bằng, cô không phản còn cảm thấy đầy sự dũng mãnh bá đạo của nam nhân, cô mới nhìn đã có thiện cảm, di chuyển đề tài: “ Bỏ đi, bỏ đi, không chọc được chẳng lẽ tôi tránh không được à, anh còn chưa nói anh là ai?”
“ Tôi là hình cảnh đại đội hai cục công an thành phố.” Trương Mãnh đáp rất tự hào:
“ Sao anh lại tới Dương Đầu Nhai?”
“ Tra vụ trộm trâu.”
“ Oa, tôi cũng nghe nói rồi, ở Quan Âm Trang và Thôn Hậu Câu mất mấy con trâu, đã kinh động tới thành phố rồi à?”
“ Không kinh động, tôi thuận đường đi qua xem.”
“ Các anh tới thì tốt qua rồi, đám đồn công an xã căn bản không được tích sự gì, không phá làng phá xóm là may.” Lệ Giai Viện nghiến răng căm phẫn:” Tên đồn trưởng là tệ nhất.”
Câu này Trương Mãnh cực kỳ đồng cảm:” Cảnh sát xã trong mắt chúng tôi căn bản không tính là cảnh sát.”
Hai người nói chuyện ngày một hợp ý, cho tới khi cùng nhau đứng dưới gốc cây tán gẫu, làm Đổng Thiều Quân nhìn trố mắt, có câu người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng tỏ, hai người bàng quan lúc này lòng cực sáng. Đổng Thiều Quân hỏi Dư Tội:” Ai thế, hình như vừa mắt Súc Sinh rồi.”
“ Sinh viên đại học xuống quê làm thôn quan, khuê nữ một thổ hào huyện Ô Long ... Ồ, tôi hiểu rồi, sở thích của đám bạch phú mỹ là súc sinh hình người.” Dư Tội gật gù bình phẩm:
“ Sao tôi nghe lời cậu chua thế?” Đổng Thiều Quân trêu:
“ Lỗ tai anh kiểu gì, đợi khi nào gặp bạn gái tôi sẽ biết anh đang nói lời lẽ ngu ngốc thế nào.” Dư Tội xoa xoa tay làm vẻ khinh bỉ, Lệ Giai Viện khá đấy, nhưng so sánh với chị Lâm của y thì căn bản không có cửa, thoắt cái đầu đã có ý xấu:” Hề hề, quan trọng là Súc sinh bao năm ăn hại rốt cuộc có cống hiến cho anh em, chúng ta có xe đi rồi.”
Đổng Thiều Quân bỏ qua câu bốc phét của Dư Tội mắt nhìn chằm chằm cái Land Rover hầm hố mới cóng, đang định nói nằm mơ thì Dư Tội chạy đi, tới chỗ hai người kia. Lệ Giai Viên tức thì trừng mắt chào hỏi, có điều Dư Tội mặt dày tự động bỏ qua, niềm nở giới thiệu:” Trương Mãnh để tôi giới thiệu hai người, đây là thôn quan của thôn trung tâm, trưởng thôn Lệ Giai Viện. Đây là bạn học của tôi Trương Mãnh, cảnh sát hình sự, nhiều lần phá kỳ án, liên tiếp lập đại công ... Lần này nghe nói trong xã chúng ta xảy ra chuyện, chuyên môn tới giải quyết vấn đề.”
Ái dà dà, Dư Tội khen luôn mồm làm Mãnh ca xấu hổ vì vừa rồi bêu rếu y, cười ngượng ngập. Lệ Giai Viện coi đó là sự khiêm tốn, tán thương nhìn hắn một cái: “ Anh Mãnh, túc xá của tôi bên trong chính phủ xã, khi nào có thời gian tới chơi.”
“ À được được.” Dư Tội chặn họng Trương Mãnh đồng ý thay, mặt khó xử: “ Trưởng thôn Lệ, cô xem, hình cảnh thành phố tới phá án, chúng tôi chả có gì chiêu đãi đã đành, giờ xe đưa đi cũng không có ... Cô xem, thế có tệ không ...”
Lệ Giai Viện thuận tay ném chìa khóa, nhưng là ném cho Trương Mãnh, song tay Dư Tội nhanh cỡ nào chứ, đến đồng xu y còn bắt bằng hai ngón tay nữa là thế nên chìa khóa biến mất giữa không trung chui vào túi y, còn đẩy Trương Mãnh: “ Còn không mau cám ơn.”
“ À đúng, cám ơn cô.” Trương Mãnh máy móc đáp:
“ Cứ dùng đi, không sao đâu, đầy xăng đấy ... Đừng quên tới chỗ tôi, vài ngày nữa tôi mới đi.” Lệ Giai Viện nhoẻn miệng cười, không biết có phải hoa mắt không, hình như hơi thẹn thùng, dẫn con chó về chính phủ xã:
“ Ối mẹ tôi ơi, Súc Sinh, cậu không uổng chuyến đi này rồi.” Đổng Thiều Quân chạy tới, hâm mộ vô kể:
“ Cái tướng mạo này đúng là sát thủ với thiếu nữ và thiếu phụ đói khát.” Dư Tội đưa tay vỗ vỗ cơ cực nở nang của Trương Mãnh dưới chiếc áo thun dài tay bó sát người, ai ngờ Trương Mãnh nhìn mình chằm chằm:” Người anh em, chả lẽ không vui?”
“ Đừng có đùa như thế, ở mặt tình cảm tôi rất nghiêm túc đấy.” Trương Mãnh hừ một tiếng lục túi Dư Tội láy lại chìa khóa đi lái xe:
Đổng Thiểu Quân mắt mở to hết cỡ:” Đây là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết à?”
“ Khả năng lắm, thằng bé này đơn thuần như thế, đoán chừng là mối tình đầu.” Dư Tội tặc lưỡi, chuyện Trương Mãnh si mê An Gia Lộ tới nhiều đêm mất ngủ không tính, anh em đều nói đó là chứng cuồng dâm đâm hoang tưởng, không tính là ái tình. Dù sao không quan trọng nữa, lúc này chỉ có xe mới quan trọng, giúp Đổng Thiều Quân mang hành lý lên xe, rời thôn.
Đồn công an xã Dương Đầu Nhai chuyển này dốc toàn bộ quân lực rồi, chỉ đạo viên Vương Tấn vừa mới cùng xã trưởng tạm quyền thương lượng đi về, nhìn thấy khí thế của đồn trưởng mới thì lo lắng trùng trùng, vì nhìn thế nào cũng thấy giống làm bừa làm bậy, chẳng ai hiểu tố chất cảnh sát xã ở đây hơn ông ta.
Ngày 31 tháng 1 ở Dương Đầu Nhai, cái vụ án trộm trâu về sau oanh động toàn tỉnh được mở màn trong tay mấy cảnh sát xã được đánh giá là không có tố chất ấy ...
Khi xe máy đi tới gần chân núi thôn Giản Hà thì Lý Dật Phong đã sắp sụp đổ.
Không còn cách nào, hắn chưa bao giờ nghĩ tới đi xe máy lại có thể lạnh thành thế này, gió lạnh cứ như ác quỷ chuyên môn luồn lách qua ống quần, ông tay áo, cổ áo mà chui vào, mặt lộ ra một mảng nhỏ, sờ không còn tri giác, đông cứng rồi. Lạnh đã đành, xe máy còn xóc như điên làm thứ hắn ăn đêm qua muốn nhảy ra khỏi miệng, lại còn là cái vị mỳ ăn liền buồn nôn đó.
Cẩu thiếu gia gục xuống lưng Lý Ngốc thều thào như sắp đứt hơi:” Dừng, dùng một lát.”
“ Sao thế Cẩu thiếu gia?” Lý Ngọc giảm tốc độ rồi từ từ dừng xe quay lại:
Lý Dật Phong ở sau lưng đã lạnh tới tới môi run lật bật: “Nghĩ một chút, lạnh, lạnh chết mất.”
“ Ha ha, anh ngày ngày lái xe mà không chú ý à, gió núi kinh lắm.” Lý Ngốc da thô thịt dày, hiểu Lý Dật Phong toàn lái ô tô chưa từng chịu nỗi khổ này, đỡ hắn xuống xe, ngồi bên cạnh, lại rót một ly rượu ấm trong bình giữ nhiệt mang theo:
Lý Dật Phong uống một phát hết luôn, dựa vào hơi rượu bừng bừng trong người mới dần dần sống lại.
Nếu chẳng phải sợ Hổ nữ lại thả chó ra thì đoán chừng Cẩu thiếu gia đã đánh trống lui quân rồi về đồn rồi. Lý Ngốc thấy hắn ngồi đó bần thần, đoán chừng không dám đi tiếp nữa rồi, lại chẳng dám về, cười trộm không nói ra.
Hồi lâu sau rượu phát huy công hiệu, sắc mặt Lý Dật Phong hồng hào lại, nhìn núi đá vào mùa đông đen thẫm ghê người, hỏi: “ Thằng Ngốc, cậu nói xem, nơi này mọc được cỏ xanh à?”
“ Không thể nào.” Lý Ngốc khẳng định, con đường nhỏ quanh co này dẫn thẳng lên đỉnh núi, chiều rộng chỉ đủ hai người tránh nhau mà đi, làm ra do năm xưa trồng cây tạo rừng, mùa đông trừ tùng bách còn xanh ra thì đều khô vàng hết cả, lấy đâu ra được cỏ tươi:
“ Nhưng đồn trưởng nói có.”
“ Đồn trưởng là người thành phố, nói linh tinh.” Lý Ngốc xem thường, đến Cẩu thiếu gia ở ngay huyện còn chẳng biết gì chuyện nông thôn nữa là đồn trưởng từ thành phố lớn tới:
“ Không phải, khi ở Quan Âm Trang, đồn trưởng nói thế nào cũng mất trộm tiếp, thế là mất tiếp luôn còn gì, tôi nghĩ đồn trưởng đã tìm ra mánh khóe.” Lý Dật Phong vắt óc không theo kịp lối tư duy của đồn trưởng: