“ Mèo mù vớ cá rán thôi.” Lý Ngốc có lối suy nghĩ giống hệt cái biệt danh của hắn, trên đời này mọi chuyện với bọn ngốc đều rất đơn giản:
“ Không đúng, không đúng ... Tôi thấy trâu nhất định là bị lừa đi, không thể có cách nào khác, nếu đúng là mọc ra cỏ xanh, đừng nói là dăm ba con, lừa trâu cả thôn cũng thừa sức .... Giống như xuất hiện một cô em mông nở là có thể lừa hết đám độc thân trong thôn đi vậy.” Nếu nói kiến thức, Lý Dật Phong ăn đứt đám cảnh sát xã:
Chứ gì nữa, suy đoán trí tuệ như thế mà Lý Ngốc ngây ra như thằng ngốc, gãi đầu gãi tai, dội cho gáo nước lạnh: “ Dù có là lừa đi, nhưng mà đi rồi còn có thể tìm về được hay sao?”
Đúng thế, cứ nghĩ tới trâu đã biến thành thịt trâu, Lý Dật Phong lại đau lòng, hết sức tự nhiên đứng về phía đối lập với đồn trưởng Dư: “ Đúng là xui con bà nó, đang sống yên lành bị đồn trưởng khiêu khích, thế là bị Hổ nữ đánh một trận, chưa hết, giờ dẫn cho tới, sau này cơ hội hòa hoãn cũng không có ... Lần này mà không tìm được trâu nữa thì đến chết thôi.”
Nói đau đớn hơn cả thất tình, đó là nỗi đau như dùi khoan tim, cay cú đá cái xe máy một phát, chửi bới: “ Mẹ mày, còn cả mày nữa, ngồi nửa ngày không khác gì bị thông đít.”
“ Thế có đi nữa không ạ?” Lý Ngốc cười trộm hỏi:
“ Đi, giờ chỉ còn cách tìm trâu về, mong sao vớt vát được chút thể diện, nếu không lão tử thành thằng ngốc nhất thế gian.”
Lý Ngốc lại một phen vất vả nổ máy, hai người uống thêm chén rượu nhỏ nữa rồi lại lên đường, mặc dù cũng muốn lười, mặc dù cũng muốn bãi công, nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì, họ vẫn đi tiếp.
Nói thế nào thì cũng vẫn cứ là cảnh sát đúng không? Cho dù là một phần vạn cơ hội, nửa là do tò mò, hai người muốn xem xem, rốt cuộc có mọc cỏ xanh thật hay không? Nửa còn lại e là do thương hại, đều mong dù chỉ một phần vạn vạn cũng phải tìm được trâu về.
Trương Quan Bình phóng vèo vèo ở một dải Thôn Hậu Câu, thi thoảng đỗ lại, dựa theo yêu cầu của đồn trưởng chụp ảnh toàn cảnh.
Lý Thuyên Dương lén lút về nhà một chuyến, khi xe tới Hác Nhi Bình chụp lại cảnh khắp nơi cỏ dại khô héo, nhìn xa xa là con đường cấp hai ngoằn ngoèo, hắn không tin là có cỏ xanh.
Ngày hôm đó chỉ đạo viên Vương Tấn cũng không nhàn, ông ta làm công tác thuyết phục, nội dung chỉ có một: Thả trâu ra.
Ông ta mơ hồ cảm giác được đồn trưởng muốn làm gì, tiếc vợ thì làm sao bắt được lưu manh, muốn bắt bọn trộm trâu thì đương nhiên phải thả trâu ra, nếu chẳng phải có Mã Thu Lâm cực lực ủng hộ, ông ta chẳng dám làm.
Đương nhiên cũng không dễ dàng gì. Nông hộ nguôi trâu còn quý hơn nuôi con gái, đi từng nhà thuyết phục, ai nấy lắc đầu quầy quậy, bất đắc dĩ phải dẫn theo trưởng thôn, hứa nếu làm mất trâu thì đồn đền, nếu không mất năm sau sẽ cấp phân bón trợ giá cho thôn. Hứa rất nhiều điều kiện ưu đãi mới có một nửa số hộ thả trâu ra, thả thì thả rồi, nhưng mà trông rất chặt, nhìn chằm chằm cứ như trâu có thể mọc cánh mà bay vậy. Thực ra chẳng cần trông, chẳng có chuyện gì xảy ra, hôm nay gió lớn, trâu không đi xa, làm vài vòng tự về chuồng, chưa tới nửa tiếng.
Từ sáng sớm đi ra, chạy liền bốn năm thôn, trở về thì đã trưa rồi, Vương Tấn sốt tuột với vị đồn trưởng kéo hết quân số ra đường cấp hai tìm kiếm manh mối, ông ta không ở lại đồn, gọi hai cảnh sát lên đường. Đi mất nửa buổi chiều mới tìm thấy chiếc Land Rover kia đỗ bên đường, mà một bên là rằng núi cao tận mây, sau núi chính là xã Dương Đầu Nhai với hơn mười thôn hành chính tản mác ở địa bàn rộng hơn thành phố.
“ Tiểu Cao, một tháng qua đồn trưởng làm chuyện gì rồi?” Vương Tấn nhìn xe, chẳng hiểu sao lại hỏi:
“ Không làm gì cả.” Tiểu Cao không dám nói là hai phần ba thời gian đồn trưởng không có trong đồn, nói ra chẳng phải là nói xấu lãnh đạo sao:
“ Thế cuối năm phòng cháy, tổ chức học tập cứu hộ rừng thì thế nào? Có tổ chức chứ?”
“ Không ạ.”
“ Vậy có tới các thôn mở cuộc họp tuyên truyền phòng trộm không? Đây là việc định kỳ.”
“ Không ạ.”
“ Tới lâu như thế thì cũng phải triển khai học tập nghiệp vụ chứ?” Vương Tấn càng hỏi càng giận:
Tiểu Cao vẫn lắc đầu: “ Không ạ.”
“ Giỏi lắm, đúng là không làm gì cả.” Vương Tấn đùng đùng nổi giận, mặt già đỏ gay tới mức báo động:” Thế cậu phải biết chuyện thôn trưởng Lệ và Lý Dật Phong là sao chứ, vì sao hôm nay dẫn chó tới cắn người?”
“ Chuyện này ...” Tiểu Cao vốn không định nói đâu nhưng cái mặt chỉ đạo viên thế kia, không nói không được, thế là đem đại khái chuyện đồn trưởng xúi bẩy nói ra:
Chưa nghe hết mặt Vương Tấn đã hầm hầm đi tới chiếc Land Rover, đập xe rầm rầm, nhìn vào trong không thấy ai, chưa nguôi đi quanh tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy ở bãi cỏ bên đường, khuất sau tảng đá lớn, Trương Mãnh đang nằm hút thuốc. Vương Tấn đi xuống triền dốc hỏi đồn trưởng, Trương Mãnh chỉ lên lưng núi, Đổng Thiều Quân và Dư Tội đang lọ mọ tìm kiếm gì đó.
Chỉ đạo viên tức thì nguôi giận không ít, nói gì thì nói, vị đồn trưởng này có lòng tốt muốn làm chút việc cho thôn dân, buông một tiếng thở dài. Không biết làm sao với vị đồn trưởng khiến người ta giận không được, ghét không xong này, ngồi xuống bên cạnh Trương Mãnh, cũng biết vài chuyện về hắn, dùng thân phận trưởng giả hỏi:” Tiểu Mãnh, nghe nói cậu phạm sai lầm à?”
“ Ha ha ha, tôi sai phạm vài lần rồi, chú muốn nói lần nào?” Trương Mãnh chẳng coi ra gì, giọng điều rõ ràng đã có chút bất cần lẫn phản cảm:
“ Tôi không định dạy bảo cậu.” Vương Tấn thừa trải đời, dùng thái độ hòa hoãn nói: “ Trong mắt tôi, phạm sai lầm chưa chắc đã là cảnh sát tốt, nhưng không dám phạm sai lầm thì chắc chắn không phải cảnh sát tốt.”
Hả? Câu này rất hợp khẩu vị đấy, Trương Mãnh ngồi thẳng lên:” Chỉ đạo viên Vương, nếu nói như thế cảnh sát ưu tú chính là Dư Tội rồi.”
“ Thế là ý gì?”
“ Cậu ta chẳng có tội gì lại không dám phạm vào.” Trương Mãnh cười lớn:
Vương Tấn cười phụ họa, nếu không phạm sai lầm, sao bị đẩy tới vùng quê nghèo khổ này.
Nói đùa vài câu xóa mờ khoảng cách, Trương Mãnh mời Vương Tấn uống thuốc, chú ý đốt ngón tay ông ta nhô ra, kiểu tay này hắn thấy rồi, đều là đặc cảnh thân kinh bách chiến mới có, nhưng tay chỉ đạo viên lại run run, cầm điều thuốc không vững.
Vương Tấn giơ tay lên: “ Chớ quá tin vào sức mạnh cá nhân, nắm đấm cũng như con người, rồi sẽ già thôi, bây giờ huấn luyện thể năng ở trong cảnh sát lẫn quân đội ở mức độ nhất định đều là chuyện hủy hoại thân thể ... Khi tôi còn trẻ hung dữ hơn cậu, bàn tay này nhờ đấm cọc gõ mà luyện ra.”
Không phải là bốc phét, nhìn đốt xương biến hình nghiêm trọng là rõ, Trương Mãnh tò mò hỏi: “ Nghe nói chú từng là bộ đội chiến đấu ở Việt Nam, chú ở binh chủng nào?”
“ Lính trinh sát, chuyên lẻn vào sau lưng địch, khi đó chúng ta không đánh lại được chiến tranh rừng núi của quân Việt Nam, nên quân khu mới chọn một nhóm trinh sát để huấn luyện đặc biệt, vất vả lắm, nhiều người huấn luyện nửa chừng đã phế rồi ....” Vương Lâm lẩm bẩm, tựa hồ không muốn nhắc lại quá khứ:
“ Vậy huấn luyện xong thì sao?”
“ Ha ha ha, huấn luyện xong thì đại bộ phận vào nghĩa trang, cả đại đội của chúng tôi khi rời chiến trường chỉ còn mười sáu người sống sót, trong đó bảy người thương tật vĩnh viễn, có cả tôi.” Vương Lâm cười chua chát: