Trương Mãnh hồi nhỏ từng mơ ước cầm súng ra trận, nhưng mà đừng nói được ra trận, gặp một người từng qua chiến tranh cũng khá hiếm hoi rồi, nhìn ông già trông giống lão nông thật khó tin nổi, không giống hình tượng chiến sĩ trong lòng hắn. Có điều nhìn thái độ của ông ta, hắn biết khôn không nhắc tới chuyện chiến tranh, chuyển đề tài:” Vậy sau đó chú đi làm cảnh sát?”
“ Ừ, hoàn toàn là nhờ bên trên chiếu cố thôi, hơn nữa đây là quê tôi, tòng quân từ đây mà đi, làm cảnh sát quay về, chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua. Cậu còn trẻ, con đường sau này còn dài, điều kiện tốt hơn chúng tôi nhiều lắm, đừng lãng phí ...” Vương Tấn nói xong dập tắt điếu thuốc, vỗ vỗ vai to như gấu của Trương Mãnh: “ Lão Mã nhờ tôi khuyên cậu, nghĩ thoáng một chút.”
“ Chả có gì mà không thoáng.” Trương Mãnh quay đầu đi, có chút nổi giận:
Vương Tấn lấy làm lạ, chỉ nghe nói đứa bé này vì đánh người mà bị đình chỉ, muốn khuyên đừng nghỉ quẩn hủy hoại bản thân, nhưng hình như là có gì đó sai rồi: “ Có thể kể cho tôi không?”
“ Có gì mà kể đâu, một đôi nghi phạm bắt cóc tống tiền, chú biết hắn làm thế nào không? Bắt một đứa bé học sơ trung trên đường đi học, lại còn chẳng phải là con nhà giàu có gì. Chú biết bọn chúng làm gì thằng bé không? Nhốt trong chuồng chó, chỉ có chai nước, đồ ăn không có ... Đứa bé đói tới mức khi chúng tôi tìm được thì nó đã gặm hết một góc áo rồi ...” Trương Mãnh kể lại thôi mà hai mắt như muốn phun ra lửa, hỏi ngược lại: “ Chú nói xem, loại người khốn nạn tới mức nào mới làm chuyện đó chứ? Nó chỉ là đứa bé.”
“ Thứ cặn bã ấy thật đáng chết.” Vương Tấn cũng không kìm được lửa giận mắng:
“ Đúng thế, loại khốn kiếp ấy vào trại giam liền đổ cho tôi tra tấn bức cung, tôi có thẩm vấn đâu, viện kiểm sát chẳng thèm nghe tôi giải thích, cứ đình chỉ ...” Trương Mãnh nhổ phẹt một bãi nước bọt:
Không thẩm vấn, đánh người hoàn toàn vì tức giận thôi, Vương Tấn bật cười, nhận ra họ cùng là một loại người, chỉ khác nhau tuổi tác:” Thôi, đừng nói chuyện phiền lòng đó nữa, chúng ta bàn chuyện trộm trâu.”
“ Có gì đâu mà bàn, nếu bắt được tôi sẽ đánh cho một trận, đánh cho kiếp sau chúng cũng không dám trộm nữa thì thôi.” Trương Mãnh đưa ra biện pháp giải quyết trực tiếp nhất:
“ Sao chuyện gì cũng dùng nắm đấm giải quyết thế, huống hồ bắt được hay không còn chưa biết.”
“ Yên tâm đi, không kẻ nào thoát khỏi tay Dư Nhi đâu.”
Vương Tấn hết sức ngạc nhiên, đây chính là chuyện mà ông ta muốn hỏi:” Cậu tin tưởng đồn trưởng Dư như vậy à?”
“ Đương nhiên là tin rồi, sống với cậu ấy vài năm rồi, ngoài trừ học tập ra, tôi chưa thấy có chuyện gì cậu ấy không làm được.” Trương Mãnh cho câu trả lời khẳng định: “ Gần đây không hiểu sao cậu ấy lại càng lợi hại, bọn trộm thường chắc chắn thoát khỏi tay cậu ấy đâu.”
Đám trộm trâu đâu dễ bắt như thế, nhưng cuộc giao lưu này khiến gánh nặng trên vai Vương Tấn nhẹ hơn không ít, dù gì cũng không phải là đang làm bữa, tức là còn có hi vọng.
Nhất thời chẳng giúp được gì, Vương Tấn nhìn Trương Mãnh, cứ cảm thấy thân thiết, đứng dậy: “ Nghe nói cậu từng đặc cảnh huấn luyện, lính đặc chủng năm xưa cũng là từ trong hàng ngũ lính trinh sát chúng tôi tách ra, đặc cảnh thì kém xa lắm ... Đứng dậy! Đứng dậy! Tôi chỉ cho một chiêu bắt tù binh ... Xông vào!”
“ Hây!” Trương Mãnh bật tôm đứng dậy, đúng là thứ Súc Sinh, đối phương là ông già mà chẳng khách khí, người ta nói xông vào là xông vào ngay, không ngờ bị Vương Tấn thuận thế kéo cánh tay. Rầm, ngã xuống đất, may mà cỏ khô rất dày, không thảm rồi. Á, hai mắt Trương Mãnh sáng lên, rời khu huấn luyện đặc cảnh đã rất ít khi gặp đối thủ, ngạc nhiên nhìn chỉ đạo viên trông như lão nông, không ngờ là cao thủ, lần nữa quát to, bật người đứng dậy không chút hề hấn, song không lỗ mãng xông vào nữa.
Dần dần áp sát, dùng chiêu chiến đấu cận thân, trụ chân, đấm thẳng vào mặt Vương Tấn, thế nhưng chỉ là hư chiêu, người lướt qua đổi phương cho ngay một cú giật khuỷu ngược lại, Vương Tấn như lường trước, đỡ ngay lấy cánh tay hắn, tay kia bóp yết hầu. Trương Manh nghiêng người né, chiêu thức biến đổi, co chân đá trụ, Vương Tấn rùn người, đỡ lấy chẳng chân hắn, đá từ dưới lên, trúng bụng Trương Mãnh, Trương Mãnh chưa phục, nhịn đau xông tới.
Thế là hai người quyền qua cước lại đánh nhau tưng bừng.
Cảnh đó làm Dư Tội và Đổng Thiều Quân ở xa không rõ tình hình sợ hết hồn, tưởng là đôi già trẻ nóng tính này nói chuyện không hợp, chuyển sang dùng nắm đấm tâm sự. Hai người vội vàng chạy về, nghe thấy Vương Tấn đang giảng giải phát lực ra sao cho tiết kiệm sức, đỡ ở chỗ nào để triệt triêu lực của đối phương ...
“ Chà chà .. Không phát hiện ra sức hút của Súc Sinh từ khi nào lớn như thế, sáng thì ve vãn được Hổ nữ, chiều thì dụ dỗ ông già.” Dư Tội ngạc nhiên vô kể:
“ Bình thường thôi, cậu ta có sức hút hình tượng uy vũ, cũng giống cậu có phong cách nhân phẩm đê tiện, đó là cái cân bằng trên đời nên hai người mới thân thiết.”
Đồng Thiều Quân nói chưa hết thì bị một cước vào mông, anh chàng làm công tác nghiên cứu sao phải đối thủ của đồn trưởng Dư, cười hô hố bỏ chạy.
Một ngày qua đi như thế. Mã Thu Lâm được điều ra ngoài cũng không truyền về thêm thông tin gì, cảnh sát xã không phát hiện được cỏ xanh, dùng thức ăn lừa trâu đi là lựa chọn hàng đầu, nhưng không có chứng cứ ủng hộ quan điểm này, càng đừng nói gì tới biện pháp đối phó.
Đương nhiên cũng không phải là không có thu hoạch gì, Đổng Thiều Quân tìm thấy ở đoạn đường cấp hai qua thông Hậu Câu có mấy mẩu thuốc lá.
Theo như lời người trong đồn nói, đây là thuốc lá Hồng Hà, 10 đồng một bao, chỉ xã trưởng mới có thể hút nổi loại thuốc này.
Đến tối tập trung ở đồn, đồn trưởng Dư giảng giải cho đám cảnh sát ngáp ngắn ngáp dài, không có chứng cứ thì không có sức thuyết phục, họp nửa chừng thì cũng có một nửa lăn ra ngủ, đành tuyên bố giải tán đi ngủ ...
Kết thúc cuộc họp không kết quả trong đồn thì cũng muộn rồi, kỳ thực là muộn so với quê thôi, Dư Tội bảo đám Lý Dật Phong đi nghỉ sớm, sai mai lại tiếp tục, bọn họ sẽ tới thôn khác thử vận may xem thế nào, kệ cả đám kêu rầm trời, trước thái độ sắt đá của đồn trưởng, đành dọn dẹp sương phong phía tây, chuẩn bị đi ngủ, phòng không nhiều nên tất nhiên là ngủ chung, với họ không phải là vấn đề.
Dư Tội về phòng, bận rộn suốt một ngày, y cũng thấm mệt rồi, chưa ngủ được, bấm điện thoại gọi cho Lâm Vũ Tịnh, vẫn không liên lạc được, tức là đang chấp hành nhiệm vụ, do bảo mật nộp điện thoại cá nhân chỉ dùng điện thoại công vụ. Vậy là chị Lâm lần nữa đi gần tháng rồi, sống xa nhau đã đành đi, đến gọi điện cũng chẳng thể, có nhớ cũng chẳng biết làm sao, dù biết chuyện này chẳng phải lỗi của ai, nhưng Dư Tội vẫn bực dọc bất mãn.
Ngồi một lúc lại gọi điện cho cha, Tết này không thể về giúp cha bán hàng Tết rồi, báo trước để cha thuê người, tán gẫu một hồi lâu cúp máy … ngồi một mình trong gian phòng tuềnh toàng, đồ đạc toàn thứ của thế kỷ trước, ngọn đèn lờ mờ chỉ khiến đêm đông thêm ảm đạm, đưa tay lấy bao thuốc lá thì đã hết rồi, lục ngăn kéo, cũng trống nốt.
Vài sở thích là thế đấy, anh rõ rành rành biết nó chả béo bở gì, nhưng không sao bỏ được, đây là thoái quen xấu nhất tạo thành sau khi làm cảnh sát, nếu không động não còn khắc chế được, cứ động não một cái là không sao kìm được ham muốn rít vài hơi. Huống hồ lúc này không phải là động não, mà là phiền não, hại não.
....
Hôm nay dừng ở đây.