Đồn công an không có máy sưởi, phải dùng than nắm, dù Dư Tội có thích lạnh thế nào chăng nữa thì cơ thể vẫn cần giữ ấm nếu không chẳng chống nổi đêm đông thế này, đứng dậy mở cửa cho thông gió, thay than. 10 giờ tối rồi, định mua bao thuốc lá, nhưng lúc này đi làm phiền tiệm tạp hóa trong thôn không tiện, ở thành phố còn được, ở đây đại bộ phận thôn dân đã ngủ say, khẽ thở dài, mày thì nhíu chặt.
Tuyến trinh sát kéo dài tới mấy chục km, dựa vào cảnh sát trong đồn thôi thì như muối bỏ biển, cho dù Dư Tội đã khoanh vùng mấy chỗ khả nghi nhất, nhưng đi suốt cả ngày vẫn làm người trong đồn kêu khổ không thôi. Hió lạnh trong núi quả thực có thể làm nứt da thịt, cứ thế này không hay, trâu chẳng tìm thấy lại hại người.
Lúc ăn tối y có trao đổi điện thoại với Mã Thu Lâm, ông già và Chu Văn Quyên điều tra ngoại vi, Dư Tội muốn thông qua công an ba huyện xung quanh kiểm tra camera giám sát tìm xe nghi phạm, Mã Thu Lâm đồng ý, đây gần như là lựa chọn hàng đầu của cảnh sát ngày nay.
Có điều kết quả làm người ta bất ngờ, đã tra ra, vào ngày xảy ra vụ án, lần lượt ba hướng bắc, nam, tây có tới hơn 400 chiếc xe có cỡ bánh 225. Phía bắc tỉnh có nhiều cơ sở chăn nuôi, không chỉ trâu, lợn, dê mà còn chim, cá nên nghề vận chuyển phát triển, đại bộ phận dùng xe hàng đã qua cải tiến. Còn tàn lưu màu xanh sót lại ở hiện trường xác nhận là cỏ nuôi gia súc, ít nhất có 50 nơi trồng cỏ này làm nguồn ủ phân xanh.
Kết quả này rõ ràng là không thể tra tiếp được, vậy chỉ còn lại ôm cây đợi thỏ. Dư Tội không còn chắc chắn nữa, nếu mà bọn trộm trâu không tới thì mọi bố trí xôi hỏng bỏng không, mà nếu mất thêm vài con trâu nữa thì đồn cảnh sát này đóng cửa luôn, mình sẽ thành đồn trưởng vẻ vang nhất trong lịch sử tồn tại của cái đồn công an xúi quẩy này.
“ Đồn trưởng Dư.” Trong bóng tối có người gọi:
Dư Tội quay đầu nhìn thấy ngoài cổng chính mở rộng đen ngòm ngòm thấp thoáng bóng người cao lớn đi vào, tuy nhìn không rõ mặt vẫn đoán được là chỉ đạo viên Vương Tấn: “ Chú Vương, muộn thế rồi còn chưa đi ngủ?”
“ Đồn trưởng cũng chưa ngủ mà, không cần khách khí như thế, chúng ta là cộng sự, đồn trưởng là lãnh đạo mà.” Vương Tân cầm đèn pin không bật đi vào, đi trong đêm tối quen rồi, cầm đèn pin chỉ dự phòng:
“ Chú có thế cười tôi, nhưng đừng đợi nhìn tôi biến thành trò cười.” Dư Tội nói có vài phần mùi vị tự trào, từ khi "thăng chức" tới nơi này, bản thân y đã là trò cười lớn, trong thành phố chắc khối kẻ hả hê:
“ Đồn trưởng thành trò cười ở nơi này nhiều lắm, nhưng đồn trưởng Dư là người tôi không muốn thấy bị biến thành trò cười.”
Trong bóng tối nhìn không rõ nét mặt ông ta, Dư Tội thuận miệng hỏi:” Vì sao?”
“ Vì cậu là đồn trưởng duy nhất không đùn đẩy trách nhiệm, cho dù cậu cũng chẳng hề xứng chức đồn trưởng.”Lão Vương quả thực là chẳng khách khí gì hết.
“ Vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh.” Dư Tội mỉm cười mời Vương Tấn vào văn phòng đồn trưởng, hết sức đơn sơ, một bàn làm việc, một cái giường, một cái tù hỏng bản lề Dư Tội lười chẳng buồn sửa, một cái lò than đã rỉ sét loang lổ:
Trong phòng có vài món đồ chiêu đãi, nhưng không biết có phải Lâm Vũ Tịnh cố ý không, trước khi y bị đi đày được cô chuẩn bị một loạt món ăn vặt cho trẻ con, lại mua cho mấy đôi tất cũng là loại hoa văn hoạt hình, miễn cưỡng đi được, găng tay thì thôi, y không dám muối mặt. Vì thế cho nên cũng chỉ có thể rót cho ông già này một cốc nước nóng.
Vương Tấn đánh giá vị lãnh đạo trẻ nhất mình từng làm việc cùng, toàn thân trên dưới chắc chỉ có đôi mắt đáng chú ý, lúc mở thì giống người, lúc nheo lại giống trộm, chẳng khác gì đám thanh niên ở trong thôn, thật khó mà tin là đồn trưởng được phái tới đeo chức:” Vẫn lo chuyện trâu bị trộm?”
“ Đúng thế, dù sao cũng phải có câu trả lời cho bà con.” Dư Tội gật đầu không nói gì thêm:
Vương Tấn tựa hồ nhìn ra tâm tư của y:” Phương thức gặp nhau của chúng ta không tốt lắm, có phải cậu lấy làm lạ vì sao tôi lại đánh Lý Đại Trại một trận?”
“ Ừm, có một chút, anh ta cũng đáng thương lắm rồi.” Dư Tội có chút trách móc, mặc dù y cũng chẳng vừa, nhưng khẳng định sẽ không làm thế:
“ Rồi từ từ cậu sẽ hiểu, giải quyết những chuyện ở quê phải đơn giản, trực tiếp, đôi khi còn cần thô bạo, nếu không cậu không khiến họ phục được.” Vương Tấn giải thích đúng là đơn giản trực tiếp, đi thẳng vào chủ đề:” Chuyện kia cậu giải quyết ra sao, tôi đã nói chuyện điện thoại với Lão Mã, ông ta nói khả năng tra tiếp không lớn, cho dù dùng lực lượng thành phố thì cũng phải mất vài ba tháng.”
Phá án ở quê có một đặc sắc, trước tiên là nhìn vào chi phí phá án, nếu như huy động lượng lớn cảnh sát, trang thiết bị, xe cộ, vậy kinh phí e mười mấy con trâu cũng không bù lại được. Đối với xã nghèo này, đó là chuyện không hiện thực, dù báo lên huyện cũng chẳng được ủng hộ.
“ Vậy chú chuẩn bị làm thế nào?” Dư Tội mơ hồ đoán đây là lý do ông ta tới tìm mình:
“ Cậu biết bao năm qua tôi làm chỉ đạo viên như thế nào không? Ở xã cũng chẳng qua là mấy lỗi vặt thôi, đánh bạc đánh nhau nhỏ thì tối đa bắt về đánh cho một trận, giống như cha đánh con ấy, cho bọn họ nhớ. Trừ chuyện năm ngoái đốt rơm rạ gây cháy rừng, nơi này mười mấy năm chưa từng xảy ra án hình sự, kỳ thực tôi ở đây làm thứ trưng bày.” Vương Tấn cẩn thận lấy ra một tờ giấy, trịnh trong đưa Dư Tội xem, là tấm chi phiếu giá trị 5 vạn, tuy không nhiều, nhưng ở quê là số tài sản cực lớn:” Quá nửa thời gian tôi không ở trong đồn, đại bộ phận đi tìm chiến hữu, thủ trưởng, cấp trên cũ, nghĩ cách xin ít tiền, nơi này thực sự quá nghèo, mà ngay cả chút tài nguyên để khai thác cũng chẳng có, ngoài chăn nuôi trồng trọt ra thì chẳng còn gì, tôi mặt dày mày dạn đi khắp nơi xin xỏ cũng chẳng bõ bèn.”
Giờ thì Dư Tội biết vì sao trước đó không ai biết Vương Tấn đi đâu cả tháng không về, giờ thì đã hiểu vì sao cả xã chỉ thừa nhận một vị cảnh sát, hoặc có lẽ trong mắt họ, ông già này không phải là cảnh sát, nói là một vị gia trưởng đúng hơn.
Dư Tội khẽ đặt tờ chi phiếu trở lại bàn, càng ngày càng thấm thía lời hiệu trưởng, trước kia cứ nghĩ mình đã hiểu hết cái cuộc đời này, nhưng càng biết nhiều lại càng không hiểu nữa.
Cái từ "đày tớ của nhân dân" thì nghe nhiều lắm rồi, nhưng mà chỉ thấy đầy tớ ức hiếp chủ thôi, đến bây giờ mới gặp được một vị, cảm giác vô cùng vô cùng quái dị. Đây là loại người đã cực kỳ hiếm, hiếm tới tuyệt chủng ở thời đại này rồi, cũng là người lỗi thời rồi.
Vương Tấn không để ý tới thái độ của Dư Tội, có người nói ông điên, người nói ông ăn no rửng mỡ, người bảo ông có mưu đồ gì đó, thậm chí trong nhà cũng không ủng hộ việc làm của ông, chỉ đạo viên Vương Tấn đều bỏ ngoài tai. Dương Đầu Nhai có lạc hậu tới đâu, có khó sống thế nào thì cũng là nơi ông sinh ra lớn lên, từng đứa trẻ chăn trâu chơi đùa trên núi, từng tiếng chim hót quanh đâu đều nhắc nhở rằng, linh hồn của ông thuộc về mảnh đất này.
Vì thế Vương Tấn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, giải thích: “ Đây là tiền sửa đường mà tôi xin được, do một chiến hữu cũ của tôi chi viện, trước tiên chúng ta dùng ứng trước cho hộ mất trâu vậy, nếu trước Tết mà không giải quyết được vấn đề, e là sinh ra chuyện khác, nghèo cũng là một cái tội.”